Kỳ thật A Nghiên đã chết nhiều như vậy, nàng cũng hơi có chút tâm đắc.
Đương đầu một đao trực tiếp chết đi, là hạnh phúc nhất.
Có cái gì càng giày vò hơn so với biết rõ chính mình phải chết, lại chậm chạp không thể chết được.
Người ở trên này, trước mắt đã biết mình nhất định sẽ chết, lại kéo dài hơi tàn còn chưa chết.
Người đó, là Hàn Đại Bạch.
A Nghiên trong đầu thanh tỉnh, thật giống như bị người trực tiếp dùng tảng đá ném một cái.
Nàng định nghĩ cái gì hoặc là nói cái gì, nhưng đầu gối mềm nhũn, cả người trực tiếp ngồi bệt trên đất.
Nàng vừa ngã như vậy, vạn vật đang tĩnh lặng bỗng chốc có động tĩnh, mọi người đều quay sang nhìn. Đèn lồng trong gió tuyết phiêu diêu, phát ra ánh sáng lập lòe, bất quá mọi người vẫn thấy được, ngã trên mặt đất là đầu bếp nữ A Nghiên cô nương.
Trong đám người Hà ŧıểυ Khởi lo lắng nhíu mày, cơ hồ định cất bước đi ra nâng nàng dậy.
Sài Minh Nhi vội gắt gao nhéo cánh tay hắn, không để hắn đi ra ngoài.
Buông ta ra! Hà ŧıểυ Khởi không muốn liên lụy nàng, cắn răng nói như vậy.
Ngươi đi ra ngoài, nàng sẽ không chết, ngươi sẽ chết! Sài Minh Nhi hạ giọng thì thầm.
Hà ŧıểυ Khởi bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, hiện tại bất luận kẻ nào cũng biết, A Nghiên là ŧıểυ đầu bếp nữ Cửu gia âu yếm nhất, cơ hồ cùng tiến cùng lùi, thậm chí... cùng ngủ một giường.
Hà ŧıểυ Khởi cắn chặt răng, nắm chặt quyền, lo lắng nhìn về phía A Nghiên ngã lăn trên đất.
Lúc này A Nghiên đã ngẩn ngơ không biết là năm nào tháng nào.
Bông tuyết đang bay, lạnh thấu xương, ngay cả trên người có áo lông tơ vàng, nhưng nàng vẫn không cảm thấy ấm áp.
Vãng thế trong trí nhớ bắt đầu không ngừng trào ra, cũng cùng một màn trước mắt dần dần mơ hồ hợp lại trong mắt nàng.
thị vệ xung quanh, ánh mắt âm vụ lạnh như băng, tuyết lạnh, phía trên là một bãi máu...
A Nghiên mờ mịt lắc lắc đầu, định xua đi trí nhớ trong đầu, nhưng trí nhớ này lại càng rõ ràng, huyết mạch tứ chi bắt đầu nổi lên một loại hoảng sợ run run, nàng sợ đến mức cả người vô lực đôi môi run run.
Bỗng có tiếng giày sắt đạp trên tuyết, phát ra tiếng động ròn rã.
Tiêu Đạc cất bước, đi tới trước mặt A Nghiên.
A Nghiên kinh hoàng ngửa mặt, đã thấy trong mênh mang tuyết trắng, mặt mày hắn thâm trầm lạnh lùng, tóc đen không kềm chế được bay múa trong gió tuyết, cơ hồ cùng đêm đen hắc ám hòa thành một thể.
Tiêu Đạc ngồi xổm xuống, hơi nhíu mi, nâng tay lên, nhẹ nhàng dừng trên mặt A Nghiên.
Toàn bộ thế giới ở trong mắt A Nghiên đã trở thành cảnh nền, trong lòng trong mắt nàng chỉ có đôi tay kia.
Đó là một đôi tay thon dài tao nhã xương ngón tay rõ ràng, nổi bật trong ánh sáng phản chiếu trên tuyết, như bạch ngọc điêu khắc, như băng tuyết tạo ra, dường như tản ra ánh sáng trắng bóng.
máu chảy xuôi trong cánh tay đó, là lạnh.
ngón tay lạnh đụng đến chóp mũi A Nghiên, A Nghiên giờ khắc này, thế nhưng hết sức yên tĩnh.
có phải hắn đã biết rồi không, đã biết mình với Hàn Đại Bạch kỳ thật từng có mưu đồ bí mật.
Hàn Đại Bạch bị tra tấn thành như vậy, hắn cung khai cái gì sao?
Chính mình, có phải hay không cũng phải chết?
Nhưng ngón tay lành lạnh mơn trớn chóp mũi nàng, lại đang xoa đi một bông tuyết trên chóp mũi nàng.
Trong bóng đêm, Tiêu Đạc ngước đôi mi đen như mực, trong con ngươi hẹp dài nổi lên một chút ý cười: “A Nghiên, sao ngươi lại tới?
A Nghiên mờ mịt nhìn nam nhân đang cười trước mắt, sửng sốt thật lâu, một lúc sau mới choáng váng, trực tiếp ngã xuống.
Hắn giống như... không phải muốn giết nàng a...
Sống lại từ trong tuyệt địa, vui quá mà khóc, nàng có chút không chịu nổi.
Té xỉu ngay lập tức!
****************************
A Nghiên trực tiếp ngã bệnh.
Trận bệnh này, tới hùng hổ, cơ hồ muốn nửa mạng nhỏ của A Nghiên.
Tiêu Đạc luôn luôn canh giữ ở bên người A Nghiên, tự mình chăm sóc, không để người khác. Vài ngày sau, A Nghiên bệnh không đỡ, hắn cả người gầy đi rất nhiều.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt theo giúp, thấy tình cảnh lần này, thở dài.
Nàng đi theo bên cạnh Tiêu Đạc đã bốn năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn nóng ruột nóng gan với một người như vậy.
Đương kim Cửu hoàng tử là người thế nào, trên đời này có gì có thể được hắn xem vào trong mắt đâu? Nay thật tốt, thật sự bị A Nghiên ăn gắt gao.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ôn nhu nâng chén thuốc: Gia, cô nương nên uống thuốc.
Tiêu Đạc cầm bát tới, lấy thìa bạc, định đút thuốc, nhưng chỉ cần hắn đút một thìa, A Nghiên liền phun một thìa, rất nhanh bát thuốc nâu sẫm từ khóe môi tái nhợt khô ráp tràn ra, làm ướt chăn gấm, thấm vào khăn lót phía dưới, thậm chí xương quai xanh mảnh khảnh cũng nhiễm màu nâu.
Gia, hay là để ta làm đi. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhẹ giọng, cẩn thận đề nghị.
Mấy ngày chưa từng chợp mắt, tiếng nói hắn đã khàn khàn, giống như cát sỏi va chạm với sắt thép, lạnh như băng dọa người, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã ở bên người hắn hầu hạ nhiều năm, nghe cũng thấy sợ nổi da gà.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi đến bên giường A Nghiên, cẩn thận dùng thìa bạc múc một ít nước thuốc, sau đó ôn nhu đút cho A Nghiên. A Nghiên bệnh nặng, rõ ràng là hôn mê bất tỉnh, thế nhưng đôi môi hơi hơi mấp máy, theo bản năng nuốt thuốc nước này xuống.
Tiêu Đạc vừa thấy cảnh này, trên mặt liền khó coi.
Đã mấy ngày, vì sao Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đút thuốc, nàng liền nuốt.
Chính mình đút, nàng không nuốt?
Đang đút thuốc, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng một trận lạnh lẽo, cơ hồ kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
Nàng hơi mím môi, thở sâu, lập tức không dám nói gì, chỉ tận tâm tận lực đút thuốc cho A Nghiên.
Từ lúc A Nghiên hôn mê rỗi nhiễm bệnh nặng, cả phủ đệ cao thấp cơ hồ người người câm như hến, sợ không cẩn thận đắc tội vị gia này, đến lúc đó thật đúng là khó giữ được tính mạng.
Nàng nay chỉ mong bệnh A Nghiên có thể mau tốt hơn, đến lúc đó Cửu gia dù có tức giận lớn, cũng có thể dập tắt.
Trong ánh mắt Tiêu Đạc lạnh như băng nhìn chăm chú, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cuối cùng đút được hơn phân nửa chén thuốc vào, nàng nhẹ nhàng thở ra, trước giúp A Nghiên lau khóe môi dính thuốc, sau đó đứng dậy, cúi đầu với Tiêu Đạc, ôn nhu nói:
Gia, thuốc này một ngày ba lần, ta trước đi ra xem sao, thuốc buổi tối cũng nên chuẩn bị, thuận tiện bảo phòng bếp hầm chút trư phu thang. (canh da lợn)
Trư phu thang?
Đại phu nói, cô nương bây giờ âm hư viêm phù, tì không kiện vận, lại dẫn tới đau họng, còn nữa đã nhiều ngày cũng không dùng thức ăn, dùng da lợn hầm thành canh đặc, lại cho thêm bạch mật chậm rãi cô thành nước cao, cũng có thể tư dịch nhuận táo, cũng có thể hỗ trợ lưu thông máu.
Tiêu Đạc gật đầu: Đi đi.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt được lời này, khom người bái lui, tự đi phòng bếp.
Tiêu Đạc đi tới bên giường A Nghiên, thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn càng gầy lợi hại, tái nhợt đến không có chút máu, giống như trong suốt, còn có cái miệng nhỏ nhắn kia, trước kia hồng nhuận đầy đặn, chọc người yêu thích, giờ như mất nước, phía trên khô ráp, thậm chí còn có vết nứt tràn ra tơ máu.
mi hắn đen như mực càng đè nén, trong con ngươi hẹp dài nổi lên cảm xúc khó phân biệt, nâng tay lên, giúp nàng vuốt tóc dài vương ở bên tai.
Xoay người cúi thấp xuống, hắn khàn khàn nói: “A Nghiên, ngươi mau tỉnh lại a.
Nhưng A Nghiên nghe thấy lời này, chỉ khẽ nhẹ nhíu mày, trừ lần đó ra cũng không có phản ứng.
Tay hắn lưu luyến không rời đến bên môi nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ khóe môi nàng khô ráp bong da, thở dài một tiếng, hắn nhịn không được áp lên, dùng môi mình nhẹ nhàng hôn lên chỗ khô ráp kia.
hắn từng thực thích cái miệng nhỏ nhắn mềm mại sinh động này, dò xét hút vào, bên trong đều là tư vị ngọt ngào thơm tho, nhưng nay, đầu lưỡi hắn liếʍ lên, lướt qua vét nứt dẫn theo tơ máu kia, cảm nhận được chút mặn chát.
tóc đen buông xuống, mềm nhẹ chàm vào trên má A Nghiên tái nhợt, giống như dương liễu phất phơ trên đê. Nhìn hai mắt nhắm chặt, cánh môi hắn không khỏi bớt lực đa͙σ, cứ như vậy áp lên đôi môi nàng khô nứt.
Bất đắc dĩ nhắm hai mắt, trong lòng hắn nổi lên uể oải đời này chưa từng có.
Vì sao rõ ràng đại phu nói, kỳ thật chỉ là một bệnh thương hàn thông thường, nàng lại không có cách nào tỉnh lại đâu?
Lúc Tiêu Đạc đau lòng liếʍ khóe môi A Nghiên, A Nghiên đang mơ mãi không ngừng.
Trong mộng, nàng nhấc chân trần, đi ở một nơi sương trắng lượn lờ, chung quanh đều là cảnh tượng kỳ quái mờ ảo, diễn lại mỗi đời nàng từng sống.
Một lần lại một lần chết đi, trùng sinh, lại chết đi, vòng đi vòng lại.
Nàng ôm chặt cánh tay, muốn chạy trốn , nhưng trước mắt không có đường, đập vào mắt đều là sương trắng, nàng không phân rõ đông nam tây bắc.
Hoảng hốt, nàng dường như nghe thấy có người gội tên mình, người kia dùng thanh âm ôn nhu khàn khàn gọi nàng.
một thanh âm cỡ nào quen thuộc, nhưng nàng lại không nhớ nổi, người này đến cùng là ai?
Nàng theo phương hướng tiếng gọi kia, nhấc hai chân liều mạng vội chạy về phía trước, chạy đến thở hổn hển hai chân phát đau, cũng không biết chạy bao lâu, chợt thấy sương trắng phía trước tiêu tán, có vạn trượng kim quang bắn ra, lại có hàn khí lạnh thấu xương đập vào mặt, nhất thời dường như rơi vào hầm băng, nàng cả người lạnh buốt, ở giờ khắc này máu dường như ngừng chảy.
Gian nan ngửa mặt lên, nàng nhìn thấy phía trước là một thanh kiếm, lơ lửng trôi giữa không trung kiếm, chuôi kiếm màu đen, cắm trong vỏ kiếm màu trắng bạc.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu nàng ầm một tiếng, dường như nổ tung.
Tỉnh lại, A Nghiên nằm trên giường đột nhiên lúc đó mở con ngươi, hoảng sợ nhìn hết thảy trước mắt.
Ai vậy, tóc đen, mi tối, con ngươi sâu thẳm hẹp dài đầy tơ máu đỏ.
Giống như lệ quỷ.
Đang sợ sệt, nàng cảm thấy trên môi một trận đau đớn.
Một thanh âm hàm hồ thô suyễn vang lên: “A Nghiên, ngươi nếu không tỉnh lại, ta liền ăn ngươi.
A ——
Trí nhớ trở lại, đêm gió tuyết, băng hàn thấu xương, Hàn Đại Bạch nửa chết nửa sống, Tiêu Đạc tàn bạo lạnh thấu xương...
A Nghiên trực tiếp nhắm mắt lại, hôn mê tiếp!
Tiêu Đạc môi cứng ngắc ngừng trên bờ môi A Nghiên, thấy rõ ràng nàng mở mắt, kết quả vừa nhìn thấy mình, lại hôn mê tiếp...