A Nghiên muốn nhổ ra, miệng lại bị chặn, vì thế răng môi nàng vừa động, liền cảm thấy tay gấu nhu ngấy trơn tuột bị mình không cẩn thận nuốt vào bụng.
Ô...”A Nghiên muốn khóc, đây là tam công đằng a! Kiến huyết phong hầu a!
Tiêu Đạc buông A Nghiên ra, trên môi mỏng mang theo ướt át đỏ tươi sáng rọi, trong mắt lại mang theo một chút ý cười nghịch ngợm.
Cúi đầu, nhẹ nhàng liếʍ khóe môi A Nghiên, thanh âm trầm nhẹ mang theo nồng đậm dụ dỗ: Thấy ngươi vừa mới nhìn trộm này, xem ra vẫn muốn nếm thử. Xem thế này hết sợ rồi, ngươi xem, ngươi đã ăn rồi, ăn vào sẽ không sợ nữa, hương vị như thế nào?
Ai biết một lời hắn thốt ra, A Nghiên cả người mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong lòng hắn.
Cảm thụ trong miệng vẫn còn sót lại tư vị tuyệt vời, nghĩ miếng tay gấu kia bị mình nuốt vào, nàng liều mạng muốn nhổ ra, nhưng không làm được, cuối cùng nghĩ đến bốn chữ to kiến huyết phong hầu, nàng tuyệt vọng ôm lấy thắt lưng hắn gầy gò rắn chắc, úp mặt nằm sấp nằm trong ngực hắn dày rộng, gào khóc.
Không còn có thảm hại nào lớn hơn.
Nàng lần này thực không định hại hắn, nàng chỉ là không cổ vũ không ngăn cản mà thôi !
Nàng cũng không có bản lĩnh bách độc bất xâm như Tiêu Đạc, nàng hẳn là phải chết đi?
Thế nhưng lại phải chết! !
Tiêu Đạc thấy nàng khóc thành như vậy, cũng bị dọa, vội sờ sờ đầu nàng, lại vỗ vỗ nàng lưng, thấp giọng dỗ: “A Nghiên, chính là một miếng tay gấu mà thôi, cũng sẽ không giết người, ngươi đã ăn nó.
Ai biết hắn còn chưa dứt lời, hắn vừa nói, A Nghiên càng khóc lợi hại hơn.
Chết chắc rồi chết chắc rồi!
Không nghĩ tới nàng đời này dĩ nhiên là bị tay gấu độc chết !
Tiêu Đạc vạn phần không nghĩ tới, bất quá là một miếng tay gấu mà thôi, thế nhưng dọa thành như vậy, nàng thậm chí ở trong lòng mình luôn luôn nức nở không ngừng, lập tức đau lòng và bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng dỗ: Thực xin lỗi, A Nghiên, ta không nên cho ngươi ăn, đều là ta sai.
Nhất thời lại ôm lấy nàng, giống như ôm ŧıểυ hài tử, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, đi qua đi lại trong phòng.
Nhưng A Nghiên không thể nào cảm kích, nàng chính là không rõ, vì sao mỗi lần nàng chết đều có quan hệ tới hắn?
Nàng cũng biết, hắn vốn là hảo tâm, nhưng vì sao hảo tâm vẫn có thể làm chuyện xấu, cứ như vậy nhân tiện hại chết nàng đâu?
Nàng bất đắc dĩ lại tuyệt vọng đánh ngực hắn, khóc nói: Ta thật chán ghét ngươi, ta thật hận ngươi, ngươi bắt ta ăn tay gấu, ta không muốn ăn...
Nói xong, nàng bỗng nhiên ngừng khóc và thì thào.
Tiêu Đạc xem thiên hạ trong lòng mở to một đôi mắt đẫm lệ, nhẹ nhàng thở ra: Ngươi cuối cùng ngừng khóc.
A Nghiên hai mắt đẫm lệ tội nghiệp nhìn Tiêu Đạc, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, miệng nỗ lực động đậy, lại không thể nào há ra được.
Cửu gia, hay là giúp cô nương lau miệng. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bất đắc dĩ tiến lên đề nghị.
Tiêu Đạc cúi đầu vừa thấy A Nghiên, chợt hiểu rõ.
Tay gấu này rất nhiều chất dính, ăn xong luôn phải lau miệng, nếu không đúng là miệng sẽ bị dán chặt lại!
(PS: Đã ai ăn tay gấu chưa, có đúng thế ko? Ta chưa được ăn bao giờ L )
Chính mình đã ăn, đương nhiên không sợ, nhưng A Nghiên lại... Rõ ràng dính chặt miệng rồi...
Hắn nhất thời dở khóc dở cười, tự mình cầm khăn gấm Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mang tới, giúp A Nghiên lau miệng.
Đến, mở ra chút.
Đừng sợ, ngoan, cho ta vào đi, không đau.
Ta sẽ nhẹ chút, ngoan, A Nghiên...
Tốt rồi, lập tức tốt rồi, đừng khóc, đừng khóc...
Bọn thị nữ đứng bên ngoài, nghe động tĩnh bên trong, lại nghe thấy Cửu gia kia thanh âm ôn nhu trầm thấp cùng một chút tiếng khóc nức nở sụt sùi, nhất thời không khỏi tưởng tượng, người người mặt đỏ tai hồng.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt từ trong buồng đi ra, nhẹ nhàng lườm các nàng một cái, các vị bọn thị nữ cả kinh, vội ra vẻ nghiêm trang.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn về trong phòng, thở dài.
hai vị này, coi như là trời sinh một đôi a!
Lại nói trong buồng Tiêu Đạc ôm A Nghiên thật sự là một phen ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ dành, dỗ một lúc, thấy A Nghiên vẫn như cũ trong mắt rưng rưng đau thương, hắn cũng có chút bất đắc dĩ.
Hơi hơi nhíu mày, hắn ở bên tai nàng cắn răng nhỏ giọng uy hiếp: Không được khóc, còn khóc sẽ cho Phi Thiên...
Ai ngờ hắn mới nói được một nửa, A Nghiên trong bi ai, ôm cổ hắn cào một phen: Phi Thiên là của ta, là của ta! Ngươi nói tặng cho ta !
Tiêu Đạc phát hoảng, đành phải nhanh chóng thu hồi uy hiếp còn chưa nói hết: Phi Thiên là của ngươi.
Nhưng A Nghiên vẫn không buông tha hắn, đánh ngực hắn khóc nói: Ta muốn ném ngươi xuống vách núi đen, để Phi Thiên ăn ngươi thịt, còn muốn cho ngươi phơi nắng mười ngày!
Nàng vừa dứt lời, Phi Thiên thấp giọng kêu một tiếng, từ bên ngoài trực tiếp bay lượn vòng vào, xòe cánh lớn trên đầu A Nghiên bay qua lại, còn dùng cặp ŧıểυ nhãn tình âm vụ đen bóng nhìn chằm chằm Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc nhất thời nhíu mày, giận tái mặt nói: Phản rồi, cút đi!
Khanh khách... Ưng cũng là nhìn người mà đối xử, nó xoay quanh khẽ kêu vài tiếng, nhanh chóng xám xịt mất hứng bay ra.
Nếu là ngày xưa, Tiêu Đạc lạnh lùng cúi mặt như vậy, A Nghiên phỏng chừng đã sợ rồi, nhưng hiện tại nàng nghĩ đến chính mình trúng tam công đằng kia, sợ là rất nhanh sẽ chết, đã tuyệt vọng, càng không sợ.
Ngươi khi dễ ưng của ta, khi dễ Phi Thiên, còn khi dễ ta! Nàng rưng rưng lên án.
Tiêu Đạc vội sửa gương mặt vừa rồi đối đãi lạnh như băng với Phi Thiên, thân thủ đem A Nghiên khóc náo không nghỉ ôm vào trong ngực.
A Nghiên ngoan, ta không khi dễ nó, ta sợ nó khi dễ ngươi, mới đuổi nó ra. Hắn cũng thật giỏi lật ngược phải trái.
A Nghiên mở hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nhìn hắn còn mang theo vẻ mặt không vui, ủy khuất chỉ vào giữa hai lông mày hắn nói: Ngươi còn phát hỏa bãi sắc mặt với ta, ta đã sắp chết ngươi còn bãi sắc mặt với ta! Ngươi xem ngươi cũng không biết cười!
Tiêu Đạc căng thẳng nghiêm mặt, yên lặng nhìn A Nghiên, hơi nhếch môi, bảo trì trầm mặc.
A Nghiên thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên rất kỳ quái, không khỏi buồn bực, một đôi mắt đẫm lệ cũng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Đạc bỗng nhiên nhếch môi, cho A Nghiên một nụ cười lớn.
A ——”A Nghiên kinh hãi, huyết sắc trên mặt mất hết, tiếp theo chân mềm nhũn, trực tiếp ngã tại chỗ!
Này đâu phải là cười, rất khủng bố !
Nguyên lai mỹ nhân cao cường như vậy, thế nhưng có thể làm ra nụ cười khủng bố như vậy! Này quả thực chính là Diêm La thị huyết, này quả thực chính là vô thường câu mệnh a!
Tiêu Đạc đen mặt, cúi đầu xem ŧıểυ cô nương kia trực tiếp bị hắn cười dọa choáng váng tại chỗ, không khỏi đau đầu dục liệt.
Hắn hiện tại cuối cùng đã minh bạch, năm đó lúc hắn phóng đãng không kềm chế được cố tình gây sự, phụ hoàng hắn hẳn là đau đầu đến mức nào.
Lại nói, vẫn là nàng ghét bỏ hắn bãi sắc mặt, hắn mới trong tình huống cực độ không vui còn nỗ lực cười cho nàng xem, nàng thế nhưng lại ghét bỏ?
Tiêu Đạc mặt không biểu cảm nhìn ŧıểυ cô nương sợ tới mức nửa ngồi phịch trên sạp, lạnh giọng ra lệnh: Hạ Hầu Kiểu Nguyệt!
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt luôn luôn ở bên ngoài nghe động tĩnh, lúc này thấy chính mình bị gợi tên, vội vàng bước nhỏ chạy vào.
Cửu gia, cô nương.
Tiêu Đạc nhấp môi dưới, gian nan hỏi: Bây giờ nên làm cái gì?
A? Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng không nghĩ tới gia nhà nàng anh minh thần võ, có một ngày lại có thể hỏi mình nên làm cái gì bây giờ, hơn nữa là vì một ŧıểυ cô nương đang náo loạn.
Nhưng loại chuyện ŧıểυ nhi nữ này, người ngoài nên nhúng tay thế nào?
Nói. Tiêu Đạc ngoài trừ lúc đối mặt với A Nghiên thì nửa điểm kiên nhẫn cũng không có, hắn nhẹ giọng vẫn lộ ra nồng đậm không vui cùng cảm giác áp bách.
Cái tư thế kia, nếu như Hạ Hầu Kiểu Nguyệt không thể lập tức nghĩ ra chủ ý gì, hàn khí trên người hắn có thể làm Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đông lạnh chết cóng ở chỗ này.