Thực ngốc, nếu ngươi bị độc chết, ai tới nấu cho ta ăn.
Lúc hắn nói như vậy, giọng nói ám ách trầm thấp, mặc dù hơi đùa cợt, nhưng cũng lộ ra ôn nhu nhè nhẹ, chút ôn nhu này giống như gió mát thổi vào tai A Nghiên, làm cho trong lòng A Nghiên gợn sóng.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong con ngươi hắc bạch phân minh, trong suốt như ngọc rõ ràng viết kinh ngạc: Ngươi không hy vọng ta bị độc chết, phải không?
Ta vì sao hi vọng ngươi bị độc chết? Tiêu Đạc nhíu mày hỏi lại.
Ta... Ta cũng không biết...”A Nghiên miệng há ra lại ngậm vào, muốn nói lại thôi, nửa ngày sau, cuối cùng nàng rốt cục không nói chuyện nữa.
Vụng trộm nắm tay, đè nén quyết tâm lại nổi lên gợn sóng.
Hắn không muốn làm cho mình chết, thì tính sao đây, chính mình cuối cùng vẫn sẽ chết, hơn nữa nhất định sẽ có quan hệ tới hắn.
Đã bảy đời, đời nào không phải là như thế!
Cái loại cảm động yếu đuối mà vô dụng này, Cố Nghiên nàng không cần.
Nàng muốn chính là sống sót a, chỉ đơn giản như vậy.
Lúc A Nghiên nghĩ như vậy, Tiêu Đạc đang cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự là phấn khích a, giống như trời tháng sáu thay đổi trong nháy mắt, một lát cảm động không hiểu, một lát lòng đầy căm phẫn, một lát lại tràn ngập bi thương...
Hắn quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn nửa ngày, cảm thấy suy nghĩ trong lòng dường như có cái gì bắt đầu khởi động, nói không rõ, nói không rõ Cũng không biết ŧıểυ nha đầu ngốc nghếch này, mỗi ngày trong đầu đang nghĩ cái gì.
Nói xong, hắn nhịn không được lại sờ sờ đầu nàng.
ŧıểυ nha đầu này tuy rằng nhìn qua ngây ngốc, nhưng mà tóc lại mềm mại trơn mượt cỡ nào, sờ lên thật là thoải mái, tay hắn thậm chí có chút luyến tiếc rời đi.
Ngón cái chạm nhé lên tóc trên trán nàng, hắn thấp giọng nói với nàng:
Đừng miên man suy nghĩ, hảo hảo ở bên người hầu hạ gia mới là đứng đắn, ân?
A Nghiên nghe thế, trong lòng không khỏi ấm áp.
Hắn muốn mình hảo hảo hầu hạ hắn, xem ra vẫn rất tín nhiệm mình.
Hồi tưởng lại bảy đời trước, lần này thật sự là vận khí tốt a. Ít nhất trước mắt hắn không nghĩ đến kết thúc tính mạng mình.
Tiêu Đạc đâu, con ngươi đen của hắn cứ như vậy yên lặng nhìn A Nghiên.
Nói ra lời nói vừa rồi, chữ Ân kia âm cuối kéo thật dài, hắn kỳ thật chờ A Nghiên nói chút gì.
Chính hắn cũng không rõ, hắn đến cùng hi vọng A Nghiên nói cái gì, nhưng trong lòng luôn có chút ẩn ẩn chờ đợi.
Nhưng hắn nói ra câu kia rồi, A Nghiên căn bản không đáp lại, vẫn ở tại chỗ cúi đầu mắt nháy nháy, không biết đang nghĩ cái gì.
Trong đầu hắn không biết tại sao lại nghĩ tới vị hôn phu của A Nghiên, còn có mẹ chồng tương lai hùng hổ chạy tới giáo huấn nàng.
Vừa nghĩ thế, trong lòng hắn không hiểu sao lại không thoải mái, cái loại không thoải mái còn mang theo một tia hương vị chua xót.
Trong chốc lát cảm thấy đậu hủ vốn mĩ vị ngon miệng cũng dường như không ngon nữa.
Trong mắt hắn dần dần phiếm lạnh, không còn một chút ôn nhu vừa rồi kia, xa lạ đánh giá A Nghiên.
A Nghiên cảm giác được độ ấm chung quanh lạnh xuống, buồn bực ngẩng đầu lên, kết quả liếc mắt một cái liền thấy con ngươi hắn lạnh lẽo, chính nhìn chằm chằm đánh giá chính mình.
A?”A Nghiên nhất thời cả kinh: Gia?
Phát sinh chuyện gì sao?
Tiêu Đạc không dấu vết chuyển mắt, trong cổ họng giật giật, rốt cục mở miệng, phảng phất lơ đãng hỏi: Ngươi có phải không muốn ở bên người ta hầu hạ ta hay không, có phải muốn trở về quê nhanh chóng lập gia đình hay không a?
A Nghiên mở to hai mắt, buồn bực nhìn Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc càng mất hứng.
Hắn thậm chí cảm thấy trong ngực có một cỗ nôn nóng đang dâng lên, cơ hồ muốn bắt lấy cổ A Nghiên ép hỏi một phen. Lúc nghĩ như vậy, sắc mặt hắn tự nhiên lại càng khó coi, âm u như muốn nổi sấm đổ mưa.
May mắn A Nghiên theo hắn hai tháng, dù sao cũng nhìn thấy rõ.
Đây là hắn muốn phát hỏa !
Chính mình phải hảo hảo tắt lửa!
Vì thế trong lúc sinh tử tồn vong, đầu nàng lập tức trở nên sáng tỏ, cái miệng nhỏ nhắn cũng nhanh mồm nhanh miệng hơn: Cái gì? Lập gia đình? Kia là cái chủ ý hay ho gì? ! Không không không, A Nghiên cả đời không muốn lập gia đình, cả đời muốn ở lại bên người gia, hầu hạ gia, chiếu cố gia, nấu cơm cho gia!
Lời này nàng nói được thành khẩn vô cùng, còn kém vung nắm tay thề thốt.
Tiêu Đạc nghe nói như thế rồi, hơi hơi cụp mắt, mìm môi cười không thể nhận ra, bất quá rất nhanh thu lại.
Lại ngước mắt lên, hắn nhìn A Nghiên đôi mắt sáng như lửa, nhịn không được nâng tay lên, sờ sờ khóe mắt kia.
nha đầu ngốc! Hắn nhịn không được thốt ta một câu như vậy.
đầu ngón tay hơi lạnh chạm qua da thịt A Nghiên mềm mại, A Nghiên có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không dám động, đánh nhịn, ai biết ngón tay kia lại được voi đòi tiên, lại tới trên mặt nàng, nắm gò má nàng.
Nàng không hiểu, lại có chút buồn bực, rốt cục nhịn không được hỏi: Gia, vì sao ngón tay ngươi luôn lạnh như vậy a.
Tiêu Đạc nghe như thế, hơi giật mình: Thực lạnh phải không?
A Nghiên gật đầu: Không tệ, tựa như ——
Nàng muốn nói, giốnh như người chết, bất quá chung quy không dám nói, cuối cùng cười hắc hắc: Ta ủ ấm cho ngươi là được.
Tiêu Đạc mặc cho nàng đùa nghịch tay mình, cúi đầu nhìn, đã thấy ngón tay nàng nhỏ bé trắng nõn cứ như vậy nỗ lực nắm bàn tay to của mình vào bên trong.
Hắn lại rũ mắt xuống, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện cũ xa xôi, không khỏi nở nụ cười.
Gia có tâm sự gì sao?”A Nghiên nghiêng đầu đánh giá Tiêu Đạc.
Tổng cảm thấy lần này trở về, tâm tình hắn càng không tốt, giống như tinh thần có chút sa sút đâu. Thế cho nên nam nhân hung tàn thô bạo như vậy, bắt đầu buồn gió sầu trăng rồi?
Nói đến đây, A Nghiên nhớ tới vừa rồi hắn thưởng thức cái gì đó trong tay, là cái gì, A Nghiên nhìn trộm thử. Cái đó đang đeo trên cổ hắn đâu.
Xem ra là một cái hồ lô ngọc, màu xanh biếc, toàn bộ óng ánh trong suốt, lưu quang dật thải, còn chạm trổ tinh tế, vừa thấy đó là danh phẩm, sợ là vô giá.
Tiêu Đạc ý thức được A Nghiên chú ý miếng ngọc trên cổ mình, tay kia liền lấy cái hồ lô ngọc xuống.
Đẹp mắt sao?
Thật là đẹp mắt!”A Nghiên thành tâm khích lệ.
Tặng cho ngươi đi. Tiêu Đạc nói như vậy.
Tặng cho ta?”A Nghiên giật mình, bởi vì vừa rồi nam nhân này thật giống như cà tím nhiễm sương, nắm chặt khối hồ lô ngọc mà sa sút, vừa thấy đã biết vật này đối hắn rất quan trọng, hảo hảo thế nhưng đưa cho mình? A Nghiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh thấp thỏm lo âu.
Ta không thích đeo cái gì. Lúc nói như vậy, hắn thật sự đeo hồ lô ngọc lên cổ A Nghiên.
A Nghiên không dám động, cũng không dám cự tuyệt.
Vạt nhỏ man mát trước ngực nàng, óng ánh trong suốt phát ra ánh sáng.
Tiêu Đạc một lần nữa đánh giá A Nghiên đeo hồ lô ngọc, trong mắt lại nổi lên ấm áp, nâng bàn tay to xoa xoa tóc A Nghiên: Không được vứt đi.
Tiêu Đạc thấy nàng ngốc như thế, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười trong sáng.
Hắn đứng lên, phân phó Mạnh Hán trong viện: Mang rượu đến.
~~~
A Nghiên không phải chưa từng thấy nam nhân uống rượu, trên thực tế nàng trước kia làm nam nhân hay làm nữ nhân đều từng uống rượu a.
Nhưng nàng thực chưa thấy nam nhân tửu lượng kém như vậy!
Đây là nam nhân sao? Một chén rượu mặt đã ửng đỏ ngã xuống.
Phi!
A Nghiên bất đắc dĩ nói với Mạnh Hán: Mạnh đại nhân, ngươi phụ trách nâng gia lên giường đi?
Mạnh Hán nhìn A Nghiên: Cùng nâng.
A Nghiên không nói gì, giơ cánh tay nhỏ ra: Ta nhỏ như vậy, không có khí lực.
Mạnh Hán lau mồ hôi, thực bất đắc dĩ: Chúng ta cùng nâng, vạn nhất gia cảm thấy ta không sạch sẽ, về sau hắn biết lại mất hứng đâu? Cho nên ngươi nâng, ta giúp ngươi. Về sau hắn hỏi đến, cũng là ngươi nâng
A Nghiên không thể nề hà, đành phải cùng Mạnh Hán nâng, hự hự mệt chết.
Thật vất vả đặt Tiêu Đạc lên giường, đắt chăn gấm tử tế, Mạnh Hán bên kia trực tiếp đi ra ngoài, hiển nhiên nhiệm vụ chiếu cố Tiêu Đạc liền giao cho A Nghiên.
một khắc như vậy, xem đại phiền toái trên giường này, A Nghiên vô cùng mong mỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt có thể từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt mình, hiển nhiên hết thảy đều là vọng tưởng thôi.
Nàng nhận mệnh hầu hạ Tiêu Đạc.
Trước giúp hắn cởi giày, lại cởi nɠɵạı bào, cùng với tháo vòng ngọc thả ra một mái tóc đen như gấm.
Làm xong hết thảy, nàng ngồi bên giường, cúi đầu đánh giá nam nhân này.
Hắn vốn sinh ra vô cùng đẹp mắt, mi cong dài, mắt hoa đào, mũi cao thẳng, gò má hồng giống như tô son, môi mỏng giống như kẻ chỉ.
Nghe nói người có môi như vậy thường tương đối khắc nghiệt và vô tình.
A Nghiên nhớ lại hạ hắn ăn nói khắc nghiệt với mình, cùng đủ loại chuyện cũ khác, cuối cùng gật đầu: Quả nhiên không tệ, hắn chính là người khắc nghiệt.
Đang nghĩ như vậy, người trên giường phát ra một lời vô nghĩa: Khát...
A Nghiên đầu tiên là phát hoảng, sau này mới hiểu được người này đang nói nói mớ đâu, giờ mới hiểu được. Lúc này Mạnh Hán bên ngoài đã sai người đưa canh tỉnh rượu, nàng liền cầm lấy, thật cẩn thận đút cho hắn một chút.
Người này lúc tỉnh soi mói đủ đường, nay đang ngủ, lại không kén chọn. Nàng đút một ngụm, hắn uống một ngụm, cứ như thế chừng hơn nửa bát, hắn mím chặt môi mỏng, thế nào cũng không uống tiếp, nàng cũng đành phải thôi.
Đem nửa bát canh tỉnh rượu đặt sang bên cạnh, nàng ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài, thấy Mạnh Hán còn đang canh gác.
Làm sao mà có một gương sáng trung tâm như vậy đâu?
Nàng không có cách nào, cảm thấy bây giờ mình cũng không nên đi ra ngoài, liền ngồi ở bên giường, lấy qua khăn lông lau mặt, lau tay giúp hắn.
Vừa lau vừa nghĩ, nhất định là tốt nhất tốt nhất... Đời trước thiếu ngươi, mới có thể đến hầu hạ ngươi thê thảm như vậy, cuối cùng nói không được vẫn là vì ngươi mà chết!
Đang nghĩ, một đôi bàn tay hữu lực, hơi lạnh vụt nắm lấy cổ tay nàng.
Nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn sang, thấy người này nhắm chặt con mắt dài nhỏ, nhíu mày, vẻ mặt giãy dụa cùng thống khổ.
Nha, đây là bị ác mộng a.
Xứng đáng!
Nhưng bị ác mộng sao có thể túm ta không tha đâu?
A Nghiên dùng sức, cắn răng, định rút tay mình trong tay ra.
Ai biết càng giãy dụa, hắn càng túm chặt không tha, cuối cùng hắn thậm chí dùng sức một cái, mạnh mẽ kéo nàng ngã xuống.
Ô ô ô ô, ngươi không thể như vậy... Nàng thân mình nho nhỏ, thế nhưng bị túm lên giường, bị cánh tay hắn hữu lực đề xuống.
Hắn quả nhiên là nam nhân hư, nam nhân hư cho dù đang ngủ cũng vẫn xấu như thế, hắn thế nhưng thò hai bàn tay ra, gắt gao ôm lấy nàng, còn đem một đầu tóc dài vùi vào ngực nàng.
Ô ô ô, không được như vậy, ta... Nàng bi phẫn kêu lên!
Nàng vẫn là ŧıểυ cô nương tuổi dậy thì được không? Làm sao có thể thừa dịp say rượu chiếm tiện nghi như vậy?
Nàng nỗ lực giãy dụa bảo vệ trong sạch, tiếc rằng cánh tay cẳng chân nhỏ không có bao nhiêu khí lực, bị hắn ôm chặt, còn dùng cằm cọ cọ trong ngực nàng.
Nàng cực kỳ ủy khuất: Trong sạch của ta a!
Nhưng đang lúc này, hắn bỗng nhiên ở trong ngực nàng nỉ non một câu: Mẫu hậu... Mẫu hậu, đừng đi...