Đợi cho mọi người đều ra về, Cố gia mới có thế yên tĩnh chút, nương A Nghiên tự đi làm cơm, cha A Nghiên thân mình luôn luôn không tốt, còn nữa lâu không thấy A Nghiên, trong lòng hắn lo lắng, thân thể càng hao mòn, sớm đã nằm trên kháng nghỉ tạm.
Nhất thời trong nhà chính chỉ còn lại A Nghiên và đệ đệ Cố Mặc.
A Nghiên không đợi được hỏi: Phụ thân sao thân mình không bằng trước đây?
Lúc trước cầm mười lượng bạc kia, không phải nói có thể xem bệnh sao?
Cố Mặc trong tay cầm một quyển sách ngồi ở cửa mượn ánh mặt trời bên ngoài để đọc, nghe tỷ tỷ nói như vậy, trong mắt chớt lóe ánh sáng ảm đạm: Phụ thân luôn không chịu đi.
Hắn chỉ nói nữ nhi không còn, mười lượng bạc này là tiền bán nữ nhi, không dùng được.
A Nghiên kinh ngạc một chút, nhìn Cố Mặc, đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân.
Nàng đi qua, an ủi vỗ vỗ đầu Cố Mặc: Ta đã trở về, phụ thân khẳng định sẽ đi xem bệnh !
Nhất thời nàng cúi đầu nhìn sách Cố Mặc, cũng là tứ thư ngũ kinh, liền thuận miệng hỏi: Ngươi gần đây đọc sách thế nào?
Cố Mặc lắc đầu: Ta không đi.
A Nghiên ngồi xổm xuống, đối mặt cùng đệ đệ, xem trên mặt hắn thanh tú hiện lên vẻ lo lắng, không khỏi xì cười rộ lên: Chuyện có lớn đâu, đã làm cho ngươi đến trường tư thục cũng không đi. Ta đã không sao, ngươi ngày mai nhanh đi đi, tương lai phải đỗ trạng nguyên, ta còn muốn làm tỷ tỷ của trạng nguyên đâu.
Cố Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tỷ tỷ, chiếu vào trong con ngươi trong suốt của nàng, trong con ngươi đó là thần thái phấn khởi.
Rõ ràng nhìn qua hết thảy đều tốt đâu, Cố Mặc lại ẩn ẩn cảm thấy tỷ tỷ có việc gạt mình.
Hắn rũ mắt, thản nhiên nói: Tỷ tỷ, nếu có chuyện gì, ngươi nhất định phải nói với ta.
A Nghiên nháy nháy mắt, cười, cười đến nghịch ngợm mà vô tội: Ta có thể có chuyện gì đâu...
************************
Buổi đêm A Nghiên cùng nương ngủ chung, hai mẹ con nói một ít chuyện, cho nên buổi sáng ngày thứ hai lúc A Nghiên tỉnh mới phát hiện, nương đã đi ra ngoài phòng bếp bận rộn, trên kháng chỉ còn lại mình.
Nàng mơ mơ màng màng mặc xong quần áo, trong lòng cân nhắc, chính mình nếu thực sự hại Tiêu Đạc kia là gây ra phiền hà cho cha mẹ, vẫn nên tìm kế vạn toàn, không dấu vết hại Tiêu Đạc.
Đang nghĩ, lại nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, còn có tiếng kêu gào hùng hùng hổ hổ, A Nghiên buồn bực bước ra cửa, đã thấy một nữ nhân dẫn đầu la hét đi tới, phía sau còn một đám người đi theo.
Nhìn chăm chú một lúc, thấy người nọ quen mắt, nghĩ nghĩ, mới nhớ lại, này không phải là nương của Hoắc Khải Căn sao, cũng chính là mẹ chồng tương lai của nàng.
Cha chồng tương lai đứng thứ ba, người ở đây gọi là Hoắc lão tam, vị mẹ chồng này gọi là Hoắc Tam nương. Nhà mẹ đẻ Hoắc Tam nương là người trong thôn, cùng với Ngưu trưởng thôn đúng là nhất mạch đồng tông (người trong họ), sau này gả đến, có chỗ dựa, lưng xưa nay cứng rắn, bình thường chửi bới người khác cũng không thua ai.
Bây giờ đang cuối mùa thu bà ấy kéo tay áo, tóc xõa nửa, vươn cố hướng vào nhà A Nghiên, vừa thấy A Nghiên đến liền càng giận, chỉ A Nghiên mắng liên tục.
Khải Căn nhà ta ngày đó đính ước với ngươi, không cần đồ cưới, cũng không sợ ngươi là người không có khả năng, người khác đều nói ngươi ngốc, ta chỉ nói người ngốc thành thật, nhưng hôm nay nhìn ngươi một cái, có biết bên ngoài nói như thế nào? Ngươi xem ngươi hôm qua một thân ăn mặc như thế, làm đầu bếp nữ có thể mua sắm được sao? Hôm nay ngươi phải nói rõ cho ta, đến cùng là xảy ra chuyện gì, trước mặt liệt tổ liệt tông Hoắc gia ta giải thích rõ, bằng không, ta liền hưu ngươi!
Hoắc lão tam bên cạnh là người thành thật sợ vợ, than thở có chút xấu hổ, nhỏ giọng khuyên nương tử mình: Này còn chưa vào cửa, hưu cái gì mà hưu, ta xem vẫn là nên bớt giận, đây đều là đồn đãi bên ngoài, ta hỏi rõ ràng trước.
Hỏi cái gì mà hỏi, người bên ngoài đều nói, người ta đưa nàng đi làm nha hoàn thông phòng cho kẻ có tiền, đây còn có thể giả!
Trong thôn các nhà các hộ đều làm tường ngăn bằng bùn cao nửa người, ai đi đổ cái bô người khác cũng có thể nghe được động tĩnh, huống chi sáng sớm la hét ầm ĩ như thế, rất nhanh một đám người đã vây quanh Cố gia.
Thôn trang nhỏ xưa nay yên tĩnh, đã thu hoạch vụ thu xong, cũng không có đại sự gì, giờ xảy ra chuyện bát quái này, liền có một đám người vây quanh xem náo nhiệt.
Lập tức mọi người trong thôn nghe xong đều minh bạch, có người liền phụ họa: hừm, Cố Tam bát, thì ra A Nghiên nhà ngươi ở bên ngoài làm lẽ cho người ta?
Làm lẽ cái gì đâu, làm lẽ cho người ta, còn phải kiệu hoa nâng vào cửa, ta xem a, đây là nha hoàn thông phòng! Bành Tam nương trong giọng nói hơi có chút xem thường.
A Kiều một đôi mắt nhìn chằm chằm A Nghiên: “A Nghiên, ngươi nói đi, ngươi thật làm nha hoàn thông phòng?
A Nghiên không hiểu, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: Ta không làm.
Nhưng nói xong, nàng lại có chút chột dạ.
Nàng tính là gì đâu, nha hoàn thông phòng hiển nhiên không tính, nàng cũng không lên giường, nhưng nếu nói là đầu bếp nữ đơn thuần, dường như cũng không phải như vậy.
Nàng đang mơ hồ, những người khác đều nhìn ra manh mối, Hoắc Tam nương kia lại thiếu chút nữa bật dậy.
Ngươi, ngươi còn nói không phải, ta xem rõ ràng chính là không còn trong sạch ! Nói xong nàng không khỏi khóc lóc nỉ non tiếp: Đáng thương A Căn nhà ta bên ngoài chinh chiến, sinh tử chưa biết, ai ngờ nương tử chưa quá môn của hắn đã có nɠɵạı tâm, rõ rõ ràng cho hắn làm một vương bát sống!
ba chữ vương bát sống nói ra tràn ngập phá hoại cùng oán giận, bỗng chốc khiến thôn dân chung quanh khinh thường, mọi người đều chỉ trích: “A Nghiên, ngươi nếu có thể nói rõ ràng, chúng ta cũng tin ngươi, nhưng ngươi nói không rõ ràng, thì đúng là làm ra chuyện thực xin lỗi Hoắc gia?
Giờ này khắc này, A Nghiên bỗng nhiên phát hiện nàng nói không rõ ràng.
Bành Tam nương bên cạnh vừa thấy tình cảnh này, liền nhỏ giọng khích bác: Nhà nàng đã cầm lễ hỏi của các ngươi, này cướp về! Còn có đồ đê tiện nhỏ không biết xấu hổ này, ở bên ngoài thông đồng nam nhân, cũng không thể tha, nếu như trước kia, đã bắt lại dìm lồng heo!
Nói đúng, thôn Ngưu Xuyên Tử chúng ta không có tiền lệ này, nếu truyền ra, thanh danh đều hỏng, về sau cô nương trong thôn còn gả thế nào!
Nói mấy câu này, làm tất cả dâng lên lòng căm phẫn, có người ghen ghét A Nghiên trên đầu cài trâm, cũng có người chỉ vào giúp vui, tất cả xông tới, dường như sẽ cho A Nghiên đồ đê tiện nhỏ này một trận giáo huấn.
nương A Nghiên tức giận đến trắng bệch mặt mũi, tay nắm cái muôi run rẩy: A Nghiên nhà ta trong sạch, nhà ta...
Vấn đề là đang ồn ào náo động, lời của bà căn bản không có ai nghe.
Đúng lúc đó cha A Nghiên mang theo Cố Mặc từ ruộng trở về, vừa thấy tình cảnh này, vội vàng ngăn mọi người lại, vấn đề là làm sao ngăn được, thấy Hoắc Tam nương hung tợn nâng bàn tay đi qua, sẽ tát vào mặt A Nghiên.
A Nghiên sửng sốt rồi ý thức được nguy hiểm đang đến.
Ngay lúc một cái tát của Hoắc Tam nương kia tới, nàng nhấc chân đá một cái.
Nàng hiện tại chính là ŧıểυ cô nương mười bốn mười lăm tuổi, khí lực không đủ lớn, hạ bàn cũng không đủ vững chắc, bất quá làm cách nào vung chân lên, lại thu chân về đá ra một cước nàng vẫn nhớ rất rõ!
Đặc biệt tại thời khắc nguy hiểm này, càng rõ ràng vô cùng!
Vì thế mọi người thấy vị Hoắc Tam nương kia uy phong lẫm lẫm muốn giáo huấn con dâu tương lai, bị nàng con dâu tương lai đá ngã trên mặt đất.
Mọi người đều chấn kinh.
A Nghiên đá người xuống, ôm tai, kêu to: A —— nương, ta rất sợ a! Không cần đánh ta!
Thanh âm rung chuyển, mọi người đều che lỗ tai.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong viện gà mái sợ tới mức cô cô cô bay lung tung, lông gà đầy trời, chó trong thôn cũng đều chấn kinh sủa loạn.
nương A Nghiên chạy nhanh tới, gắt gao ôm lấy A Nghiên, đau lòng khóc nói: A Nghiên nhà ta từ nhỏ đã ngốc, chỉ là một đứa trẻ, các ngươi cũng không phải không biết, nàng nào biết cái gì là nha hoàn thông phòng a, các ngươi lại bức nàng như thế, đây là muốn đem nàng bức điên a!
Mọi người thế này mới nhớ tới, đúng vậy, A Nghiên vốn chính là ngốc tử a.
A Nghiên nghe nương nàng nói như vậy, càng kêu hăng hái.
Hừ, ta là ngốc tử ta sợ ai!
Tất cả hai mặt nhìn nhau, A Nghiên này vốn không bình thường, người Hoắc gia cũng không phải không biết, nay đã chạy tới đại náo, bức người đến choáng váng, giờ có thể kết thúc việc này thế nào?
Cố Mặc nhìn chằm chằm nương cùng tỷ tỷ mình, mặt mày thanh tú có chút tàn nhẫn, hắn gắt gao nắm chặt tay, cắn răng, nói từng chữ từng chữ: Nếu tỷ tỷ ta xảy ra chuyện, việc này không xong!
Chính là một hài tử mới lớn mà thôi, nhưng lời nói ra bi phẫn không thôi, mọi người nghe thấy trong lòng run lên.
Đầu năm nay, không sợ đánh nhau, chỉ sợ liều mạng.
Ngay lúc mọi người không biết làm như thế nào cho phải, chợt nghe bên ngoài có từng đợt vó ngựa.
Tất cả vốn đang có chút không biết làm thế nào cho phải, lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa, càng cảm thấy bất an.
Tiếng vó ngựa ở đâu, hơn nữa là rất nhiều tiếng vó ngựa... Ngựa thực quý, cả thôn cũng tìm không ra nổi hai con.
Không biết sao lại thế này?
Bất quá một giây lát, tiếng vó ngựa kia đã tới ngoài cửa Cố gia, tiếng vó ngựa kèm theo tiếng ngựa hí chợt im bặt, ngay sau đó, chợt nghe thấy một giọng khàn khàn thản nhiên vang lên: