Từ ngày đó, A Nghiên mỗi ngày đều phải niệm kinh cho Tiêu Đạc, thật sự là một ngày niệm ba lần. Lúc bắt đầu nàng niệm xong chỉ có phiền lòng, sau này, thai nhi trong bụng dần dần lớn lên, nàng càng ngày càng không thích niệm kinh Phật.
Có lẽ không phải nàng không thích, mà là đứa nhỏ trong bụng không thích?
Ai ngờ, người ta ở trong bụng lăn qua lộn lại, cương mãnh hữu lực dường như đứa bé bảy tám tháng.
Tiêu Đạc vốn cũng không để ý, lúc này thấy A Nghiên đột nhiên cau mày, hai cái tay ôm bụng, dường như có chút gian nan cứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, vôi đỡ lấy nàng, trong con ngươi thanh lãnh có vẻ lo lắng:
Đây là thế nào?
A Nghiên thống khổ nhíu mày, chỉ chỉ bụng mình: Bảo bối...bảo bối đang động...
Tiêu Đạc giật, một bàn tay to hữu lực nửa đỡ lấy nàng, tay kia thử thăm dò đặt trên bụng nàng.
Nơi này bằng phẳng mềm mại, bao nhiêu đêm hắn từng thân thiết chạm vào, bất quá lúc này đây, trong bụng tinh tế non mềm, đã ẩn dấu một vật nhỏ.
Ừ, từ lúc ta mang thai, ta liền không muốn niệm kinh.”A Nghiên nói ra sự thực.
rõ ràng niệm kinh coi như ban đầu là nàng khăng khăng một mực, rõ ràng trước kia lúc niệm kinh nàng sẽ cảm thấy trong lòng một mảnh thanh minh. Nhưng nay nàng lại không có cách nào niệm kinh, vừa niệm chính là tâm phiền ý loạn.