A Nghiên nghe Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói như vậy, không khỏi muốn cười, muốn cười xong, lại hơi hơi nhíu mày.
Nàng biết bởi vì nay trong cung muốn nạp thêm nữ nhân, trong thành Yến kinh không biết bao nhiêu nữ nhân động tâm, người này hiển nhiên cũng dã tâm bừng bừng, sợ là hận không thể liếc mắt một cái được Tiêu Đạc nhìn trúng rồi trực tiếp chiếm vị trí của mình đâu?
Kỳ thật chuyện này, không cần Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhắc nhở, trong lòng nàng cũng không thoải mái.
Đến lúc đó Tiêu Đạc muốn nạp nữ nhân, mặc kệ hắn chiêu nạp, dù sao đến lúc đó đều là nàng quản, nếu bộ dạng đẹp mắt biết an phận, nàng còn có thể để ở trước mắt mình cảnh đẹp ý vui, nếu người nào dám làm yêu tinh, sẽ có một trăm loại biện pháp thu thập.
Còn Hồ Nhụy Nương, bây giờ nàng đã coi nàng ấy là yêu tinh, muốn làm yêu tinh.
Cái gì mà làm canh thuốc? Nghỉ ngơi đi thôi, lúc nàng Cố A Nghiên làm ra canh thuốc, Hồ Nhụy Nương còn đang xếp hàng trên đường luân hồi đấy!
A Nghiên cũng không quá để ý, xem canh giờ, mỉm cười đi tới đại điện, đã thấy bên ngoài tấu nhạc vang lừng, cũng có chuông vàng khánh ngọc, rất náo nhiệt, đến ngày tốt giờ lành, lại có quan loan nghi vệ nghi rung tĩnh tiên, quan xướng lễ cao giọng hô lên Xếp hàng .
A Nghiên đầu đội mũ phượng, mặc triều phục phú quý hoa lệ, thản nhiên đi xuống liếc mắt một cái.
Phía dưới là nội nɠɵạı mệnh phụ gấm hoa rực rỡ, một đám quỳ hai hàng dưới đất, lúc quan xướng lễ hô lớn, chỉnh tề tiến hành ba quỳ chín lạy.
A Nghiên trong lòng thầm than, xa xôi nhớ tới đời nọ, nàng cũng quỳ ở phía dưới lạy người khác, lúc đó cái đầu gối chạm xuống đất rất đau đớn, nay lại đến mình ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, nhìn người khác triều bái.
Cứ ngồi như vậy, xuyên qua mệnh phụ hầu môn quyền quý, trang sức quý giá cúi đầu trước mặt, nhìn hoàng thân quốc thích kia triều bái mình, trong lòng không biết tại sao bay tới vài chữ to: Mẫu nghi thiên hạ.
không gì có thế so với một khắc này, A Nghiên càng rõ ràng ý thức được cái gì gọi là một thế hệ sủng hậu, nói đến chính là nàng đi?
Loại cảm giác này, thật sự là quá mỹ diệu.
Đợi sau khi kết thúc tam khấu cửu bái, các vị nội nɠɵạı mệnh phụ vẫn quỳ tại chỗ, chờ A Nghiên ra hiệu. A Nghiên nâng tay, dè dặt mà khinh đạm nói: Hãy bình thân.
Lời này vừa ra, mệnh phụ trong ngoài cũng lục tục đứng dậy tạ ơn, lúc đứng dậy còn run rẩy lên xuống. Đến cùng tuổi cao, cũng không phải mỗi ngày đều quỳ lạy, cụng đầu vài cái như vậy, xem như muốn mạng già.
A Nghiên mỉm cười nhìn mọi người phía dưới, nàng ban thưởng ngồi, ban thưởng trà cho bọn họ, lúc này tĩnh tiên lại vang lên, dàn nhạc tấu tiếp, đại điển chúc tết xem như hoàn thành.
Kế tiếp A Nghiên đi ra, về tẩm điện của mình, bỏ hoa phục, nghỉ ngơi và dùng chút trà bánh.
Để sau đó nội nɠɵạı mệnh phụ theo thứ tự tới bái kiến nương nương, nương nương đến lúc đó nói vài câu là được.
Đương nhiên, có thể được đến gặp hoàng hậu, xem như dự một tiệc nhỏ, chẳng phải mệnh phụ nào cũng có thể có cơ hội, tất nhiên phải là hoàng thân quốc thích hoặc nữ quyến chân chính cao nhất nhà quyền quý. nói là đến chúc tết, kỳ thật là có chút ý tứ mượn sức quan hệ.
A Nghiên đương nhiên minh bạch, gật đầu.
Dùng xong bữa sớm, các mệnh phụ này một đám lục tục đi tới, từng nhóm hai ba người, đơn giản là khen hoàng hậu ung dung hoa quý, cũng khen hoàng hậu tuổi trẻ xinh đẹp, một thế hệ hiền hậu. A Nghiên bình thường cũng không thích gọi người nào tiến cung, chính mình ở hậu cung một mình, mệnh phụ bên ngoài muốn cùng A Nghiên xây quan hệ đều khó khăn, nay bắt được cơ hội, đương nhiên là toàn lực sử dụng đủ chiêu thức, nghĩ cách lưu lại một cái ấn tượng tốt trước mặt A Nghiên.
Ngay lúc A Nghiên vừa tiễn bước một nhóm, nhân cơ hội uống một ngụm trà, thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bẩm báo nói: Định An hầu phu nhân cùng nữ nhi đến bái kiến hoàng hậu nương nương.
A Nghiên hơi hơi nhíu mày: Chính là Hồ Nhụy Nương?
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gật đầu: Vâng.
A Nghiên khẽ cười một tiếng, nâng tay phân phó nói: Mau mời.
Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền ra, một phụ nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, một thân cẩm y hoa phục đi vào tẩm điện, đây tất nhiên chính là Định An hầu phu nhân.
Theo sau vị hầu phu nhân này, là một nữ tử ước chừng mười bảy mười tám tuổi.
A Nghiên phẩm trà, lơ đãng đảo qua, thấy cô nương này sinh ra quả nhiên mỹ mạo, dáng người yểu điệu, vòng eo tinh tế, đi đến giống như lá sen múa trên sóng nước, da thịt nõn nà, mắt ngọc mày ngài, sở sở động lòng người, thật sự là diễm sắc khó gặp.
So sánh với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh A Nghiên, dung mạo hai người tương đương, chẳng qua Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quá mức khắc chế lạnh nhạt, còn nữ tử trước mắt lại xinh đẹp quyến rũ. Nếu nói Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là một khối băng vào ngày đông, như vậy vị nữ tử này tất nhiên là tu di hoa trong bóng đêm.
Huống hồ nàng biết rõ mình muốn vào cung, lại mặc một thân quần áo khoe ra thân hình như rắn nước.
Ngày lạnh như vậy, cũng không sợ đông cứng hỏng luôn?
An Định hầu phu nhân mang theo nữ nhi đi đến gần, cúi xuống quỳ lạy, Hồ Nhụy Nương phía sau cũng quỳ lạy theo.
Bất quá A Nghiên chú ý thấy lúc nàng ấy đứng dậy, một đôi thủy mâu như có như không liếc về phía mình.
Ha ha.
A Nghiên nâng trà nóng lên, chậm rãi thưởng thức.
Nàng không thích nữ tử này.Dù nàng ấy lớn lên xinh đẹp như thiên tiên, nhìn cảnh đẹp ý vui, nàng cũng không thích.
Nàng đã không thích, vậy khiến cho nàng ấy cả đời không dám tiến cung là được, bằng không lại tự mình tìm phiền phức.
A Nghiên hơi cười gian, đã có chủ ý, tiếp đón Hồ Nhụy Nương tiến lên, hòa khí lôi kéo tay nàng ấy, cười hỏi: Mấy tuổi, đã hứa gả cho người nào chưa?
Hồ Nhụy Nương ngượng ngùng nở nụ cười, lắc đầu nói: Năm nay mười bảy, còn chưa có.
A Nghiên nghe vậy, trong mắt nhất thời hiện ra thần thái, khen ngợi: thiên hạ trong sáng tinh xảo như vậy, sao còn chưa gả người, những người đó cũng thật sự là có mắt không tròng.
nói đến đây, nàng nhất thời cảm thấy mình chính là lão phu nhân trong hầu môn a!
Bất quá không có cách nào, mẫu nghi thiên hạ! Cái gọi là mẫu nghi thiên hạ, đơn giản là phải giống như từ mẫu, quan ái thần dân thiên hạ, phải hành động theo lễ như quy định, giống từ mẫu.
nói trắng ra là, trên đời này ai cũng là nam nhi, nữ nhi của nàng, nàng đành phải tuổi còn trẻ đảm đương nhân vật lão phu nhân.
Hoàng hậu nương nương... cô nương gia chưa gả nghe nói như thế luôn ngượng ngùng, Hồ Nhụy Nương cũng không nɠɵạı lệ, cúi đầu đỏ mặt, nói không nên lời dù một hai ba chữ.
Nhưng An Định hầu phu nhân bên cạnh, khẽ thở dài, khuôn mặt hơi u sầu nói: Trước kia lúc ở Kỳ châu, bà mối đến cầu hôn còn sắp đạp hỏng cửa nhà, phụ thân nàng cũng nói không nóng nảy, sủng nàng, muốn giữ lâu vài năm. Ai biết vừa đúng gặp lúc thay đổi trong triều, biến động này làm trì hoãn một hai năm. một hai năm trôi qua, tuổi cũng lớn, qua năm đã mười bảy, ta cũng bắt đầu lo lắng, nghĩ ở trong thành Yến kinh tìm thanh niên tài tuấn môn đăng hộ đối, mới an tâm được, cũng an tâm hầu gia nhà ta, ai biết tìm tới tìm lui, cũng không có người thích hợp.
Lời này nói ra, A Nghiên phải vỗ án tán dương.
Cảm thấy ý tứ này là, trách hầu gia xuất lực giúp hoàng thượng, mới khiến khuê nữ nhà mình hôn sự bị trì hoãn. Mắt thấy người ta đã bị trì hoãn thành gái lỡ thì, cũng không có ai thích hợp, hoàng hậu ngươi mau làm chủ thu cô nương nhà ta đi! Còn nói cái gì như vậy An Định hầu nhà bà mới có thể vui vẻ? Có ý tứ gì? Đỏ mắt uy hiếp a!
A Nghiên nghe hiểu tầng ý tứ này, ngầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ ta cố tình không hiểu ý ngươi, nhưng trên mặt cũng cười có lệ nói: Cũng không phải sao, phải tìm nơi môn đăng hộ đối. Bất quá mười bảy tuổi a, còn trẻ, chậm rãi tìm, rồi sẽ có.
Hồ Nhụy Nương nghe nói như thế, nhất thời vụng trộm chăm chú nhìn nương nàng.
Cái gì gọi là mười bảy tuổi không nóng nảy, từ từ sẽ đến? Chẳng lẽ còn chờ, chờ đến năm nào?!
Bất quá nàng đương nhiên không dám nói gì, trong tẩm điện của hoàng hậu, còn không tới lượt nàng nhiều lời.
A Nghiên cười cười, quay sang Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: Hôm nay ngự trù phòng không phải làm đường cao sao, ta nếm cũng không tệ, nghĩ đến Nhụy nương cũng thích ăn, mau mau mang tới, để nàng nếm thử.
An Định hầu phu nhân vừa nghe, đương nhiên mừng rỡ, nhiều hầu phu nhân tiến đến bái kiến như vậy, đều không được ban đường cao, duy chỉ có nhà bà, có thể thấy được hoàng hậu này có chút ý tưởng.
một bên Hồ Nhụy Nương thuận theo cúi đầu, lại ngầm nhíu mi, đường cao? Cái gì là đường cao? Chính là đường đỏ cho vào nồi chiên thành đường cao sao? Nhưng mà ngọt ngấy chết người, ăn vào còn không béo chết?
Bất quá nàng không dám nói gì, đành phải mím môi mỉm cười không đáp.
Nhất thời đường cao bưng lên, vừa đúng lúc có vài vị hầu phu nhân tới bái kiến, đều được giữ lại ăn đường cao.
Hầu phu nhân khác đương nhiên đều mừng rỡ, hoàng hậu giữ mình lại ăn đường cao, đây quả thực là chuyện tốt bằng trời a!
Thấy đường cao kia màu sắc vàng óng ánh xốp giòn mê người, nhìn qua đã khiến người thích, đám hầu phu nhân này còn chưa kịp ăn sáng, đương nhiên là người người vui sướиɠ.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự mình lấy đường cao chia cho các phu nhân, khi dùng đũa bạc chia đến trước mặt Hồ Nhụy Nương, Hồ Nhụy Nương hơi hơi cắn môi dưới.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lông mi khẽ nhúc nhích, rũ mắt xuống, yên lặng đem đường cao đặt trong khay bạc trước mặt Hồ Nhụy Nương.
A Nghiên ra lệnh một tiếng, các vị hầu phu nhân bắt đầu ăn đường cao, vừa thử ăn, chỉ cảm thấy đường cao này bên ngoài xốp giòn, bên trong xốp ngọt mềm, hương vị vô cùng ngon miệng, không khỏi người người khen ngợi.
Nhưng Hồ Nhụy Nương cắn một ngụm xong, sắc mặt liền thay đổi.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người khác, thấy người khác bình thản ung dung, đành phải cứng rắn nuốt xuống, cứ như vậy nuốt một hơi.
Nuốt vào rồi, nàng thống khổ nhíu mi.
A Nghiên thấy vậy, cười dài mời mọi người: Đường cao tuy ăn ngon, bất quá các vị phải cẩn thận, đường cao rất nóng, không thể vừa năm mới đã vì đường cao mà bị thương đầu lưỡi.
Chư vị hầu phu nhân đều cười nói: Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, chúng ta đương nhiên cẩn thận.
A Nghiên không dấu vết liếc mắt lườm Hồ Nhụy Nương một cái, hừ, tự mình bỏng lưỡi, cũng không nên trách ta không nhắc nhở...
Đúng lúc này, Hồ Nhụy Nương bị bỏng, nước mắt sắp rơi, buông đường cao đã ăn một nửa xuống, cười nhìn A Nghiên.
Hoàng hậu nương nương, đường cao này tuy ngon, bất quá không nên ăn nhiều.
Con ngươi A Nghiên nhất thời đảo qua, nhìn nàng ấy bộ dáng tràn đầy tự tin, nhíu mày nói: Vì sao?