Nghĩ đến cảnh nàng sợ chết quỳ gối trước mặt mình liên tục cầu xin tha thứ, ngực hắn dường như có thanh đao cùn thong thả cắt vào thịt.
Lại nâng con ngươi lên, trong mắt hắn là sâu thẳm đen tối, hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn khàn khàn nói: Ngươi nói tiếp đi.
Đã có đời thứ nhất, chẳng phải là còn có đời thứ hai?
A Nghiên bình tâm tĩnh khí nhìn hắn, thản nhiên nói: Đời thứ hai, ta gả làm vợ người ta, đang mang thai, lại bởi vì nhìn thấy ngươi, lúc vô tình trong mùa đông khắc nghiệt, ngã xuống hồ nước, một thi hai mệnh.
Tiêu Đạc nhìn chằm chằm A Nghiên, con ngươi kia bình tĩnh không gợn sóng, lại dường như xuyên thấu qua mặt nước bình tĩnh kia, thấy chỗ sâu nơi đáy nước, từng thống khổ và giãy dụa.
Hắn hơi hơi xả môi, cười khổ một tiếng, trong mắt có vài phần chật vật.
Đời thứ ba thế nào, ngươi là ai, ta là ai, ngươi lại vì ta mà chết sao?
A Nghiên cười nhẹ một tiếng: Đời thứ hai, ta là công chúa ŧıểυ quốc, bị gả cho ngươi, nhưng đêm tân hôn, ngươi căn bản không lộ diện. Ta vì kiếp trước lòng mang thù hận, muốn ám sát người, nhưng vô tình lại ám sát người khác. Sau này ngươi trở về, liền đem ta xử tử.
Tiêu Đạc nghe thế, ngón tay buông lỏng trên đầu gối nhẹ nhàng thu lại, thu lại rồi từ từ siết chặt.
Hóa ra, chúng ta từng có duyên phận như vậy.
Cũng từng có thể kết tóc làm phu thê, đáng tiếc đến cùng là duyên mỏng, chỉ dễ dàng thoáng qua như vậy.
Nắm chặt nắm tay hơi hơi động, Tiêu Đạc thống khổ buông con ngươi xuống.
Kỳ thật trong lòng hắn minh bạch, vô luận thế nào, cả đời thế nào, một đời Tiêu Đạc, chỉ cần A Nghiên đến bên người hắn, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ yêu nàng.
Đáng tiếc vận mệnh trêu cợt, hắn thế nhưng vẫn tự tay xử tử nàng —— xử tử nàng suýt nữa có duyên phận vợ chồng với mình!
A Nghiên cũng không để ý thấy Tiêu Đạc thống khổ, thực tế lúc này nàng đang đắm chìm trong chuyện cũ.
Đời thứ tư, ta xuất thân nhà võ tướng, là một tướng quân, thiếu niên hăng hái, lúc đó ngươi phụng mệnh chinh phạt nước ta, ta lại tao ngộ với ngươi. Ta vốn muốn quyết chiến thư hùng với ngươi trên sa trường. Ai ngờ không may, xuất sư chưa thành, thân chết trước, ta cứ như vậy từ trên ngựa rơi xuống, ngã chết.
Cết kiểu này thật uất ức.
Tiêu Đạc mím môi, cúi đầu xuống, tóc mái xõa ra che khuông mặt hẹp dài, mị hoặc. Sắc trời từ từ trầm xuống, trên dung nhan hắn tuấn mỹ bao phủ một tầng hơi thở thần bí, lúc này hắn khiến người ta nhìn không hiểu.
Sau đó thế nào? Hắn khàn khàn giọng hỏi.
Đời thứ năm, ta là đầu lĩnh thổ phỉ, ngươi là hoàng tử, một ngày ngươi theo ta lên núi, trực tiếp giết ta.
Tiêu Đạc hơi hơi giương mắt: Cứ như vậy?
A Nghiên nghĩ nghĩ: Lúc đó ta cúi đầu quỳ xuống, kết quả vong mạng, ta cũng không biết vì sao bị giết.
Từ trước kia tới giờ nàng không nghi hoặc chuyện này, nhưng sau này nàng biết có Sài đại quản gia, mới tỉnh ngộ, hẳn là Sài đại quản gia giết mình.
Đời thứ sáu thế nào?
Ta là thần y, ngươi là hoàng tử, ngươi tìm ta chữa bệnh, ta vừa chữa bệnh cho ngươi vừa hạ độc ngươi. Sau này ngươi chết, ta cũng chết.
Kỳ thật đến cùng hắn chết hay không nàng cũng không chắc chắn nhưng khẳng định nàng đã bồi mình theo.
Chết như thế nào? Hắn sâu sắc tìm được một điểm bị nàng bỏ qua.
bệnh tim tái phát. Nàng lời ít mà ý nhiều.
Thống khổ đó không biết qua bao nhiêu lần, thật giống như nước sôi ngâm lá trà nhiều lần, nay nhắc đến, đúng là cảm thấy không còn mùi vị gì.
Có lẽ sau đó, cực khổ mấy cũng đạm nhạt, đạm thành chuyện cũ gợn sóng không sợ hãi, đạm thành kí ức mờ nhạt trong đầu.
Tiêu Đạc nghe thấy bốn chữ kia, lập tức đánh giá A Nghiên lên lên xuống xuống một phen, cuối cùng ánh mắt dừng ở ngực nàng.
Đời này thế nào? Hắn ám ách hỏi.
Không có việc gì.”A Nghiên đơn giản hồi phục.
Tiêu Đạc tinh tế nhìn nàng, không nói.
A Nghiên nhún nhún vai, tiếp tục nói kiếp sau: Đời thứ bảy, cũng chính là đời trước của hai người chúng ta, ta nhớ thực rõ ràng. Lúc đó ta là ŧıểυ ni cô, lục căn thanh tịnh chặt đứt ba ngàn sợi phiền não, ai ngờ ta lại gặp ngươi, ta cứu ngươi, ôm ngươi một đêm, ngày thứ hai, ngươi lại phóng hỏa đốt núi, thiêu chết ta.
Lời này vừa ra, mắt Tiêu Đạc nhất thời nheo lại.
Ta thiêu chết ngươi?
Ừ.”A Nghiên thản nhiên, chuyện này chính là hắn làm a!
Hắn phóng hỏa đốt núi, đốt chim bay thú chạy, cũng đốt núi rừng, ngay cả có Sài đại quản gia làm khó dễ, nhưng tính sao, hắn chính là phạm phải tội nghiệt!
con ngươi Tiêu Đạc thanh lãnh tnổi lên đau đớn thâm trầm, hô hấp hắn ở giờ khắc này cơ hồ ngừng trệ.
Màn đêm buông xuống, gió núi úp tới, mang đến cho bọn hắn thêm nhiều lạnh lẽo. chấm nhỏ trên không trung đã bắt đầu thanh lãnh sáng trên cao. Chung quanh rất yên tĩnh, trừ tiếng hít thở, hắn chỉ có thể nghe thấy dế mèn trong bụi cỏ kêu thanh thúy.
Ta thiêu chết ngươi... Ta thiêu chết ngươi... Hắn đem những lời tối nghĩa này lặp lại vài lần.
Phải.
Trách không được ngươi sợ ta, bởi vì ngươi sợ chết, ngươi sợ chết đến đòi mạng, cho nên ngươi nhìn thấy ta, đã như nhìn thấy ôn thần mà trốn tránh ta. Ngươi còn định hạ độc ta, bởi vì ngươi từng bị ta thiêu chết.
Hắn cắn răng, dùng thanh âm xem như bình tĩnh nối từng chữ từng chữ. Mỗi một chữ nói ra, đều như một cây đao, đâm tâm hắn, cắt thịt hắn.
Đúng vậy, ta từng hận ngươi, hận không thể một đao chém chết ngươi, cho dù ngươi nâng niu ta trong lòng bàn tay, ta cũng hận ngươi, hận thế nào cũng không thể buông xuống.
Nàng ngừng cúi xuống, thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nói: Bất quá hiện tại ta không hận ngươi, bởi vì ta phát hiện chuyện này hình như ngươi cũng có chút vô tội.
Tiêu Đạc lúc này đã không nói, xuyên thấu qua tóc mái mỏng manh, đen bóng, hắn dùng cặp con ngươi lợi hại mà thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Giờ này khắc này, dù nàng nói ra cái gì, hắn đều sẽ không ngoài ý muốn.
Ta luôn luôn cảm thấy mình là một trường hợp đặc biệt. Trên đời này người giống ta có trí nhớ nhiều đời sợ là chỉ mình ta, thống khổ ấy cũng chỉ có mình ta. Nhưng gần đây ta mới phát hiện, hóa ra trên đời này không chỉ mình ta.
Nàng nhìn hắn một cái, thấy hắn nhanh mím môi, đang chờ nàng nói.
Nàng đành phải tiếp tục nói: Còn có Sài đại quản gia, hắn cũng có được trí nhớ bảy đời. Mỗi một lần trong nhân sinh của chúng ta, hắn đều trùng hợp chen một cước, ngườ chân chính khiến ta chết, kỳ thật là hắn, hắn luôn luôn ở giữa làm khó dễ.
Sau khi nói xong những lời này, Tiêu Đạc cụp lông mi dài, thật lâu không nói gì.
trong lòng A Nghiên kỳ thật nhẹ nhàng thở ra, đây là bí mật bao nhiêu đời của nàng, không ngờ sẽ thản nhiên nói ra với một người như vậy.
Cố tình người đó là Tiêu Đạc.
Trước đây nàng cũng sẽ không nghĩ đến.
Kỳ thật nói ra việc này, lòng nàng cũng buông lỏng, bình thường trở lại.
Gió núi thổi qua, A Nghiên nhắm mắt lại, khẽ thở nhẹ ra một hơi.
Nhưng lúc này, nàng nghe thấy thanh âm Tiêu Đạc khàn khàn trầm thấp vang lên.
Không, không thể trách hắn.
Trong thanh âm hắn cơ hồ nghe không ra thống khổ, nhưng đã hiểu hắn, lúc này hẳn là biết hắn đang cực độ đè nén thống khổ.
Chỉ trách ta.
A Nghiên lông mi run rẩy, không hiểu nhìn hắn.
Đương nhiên phải trách ta, nếu ta không muốn ngươi chết, dù có người làm khó dễ, ngươi cũng sẽ không chết. Ta hẳn là đã bảo vệ ngươi, làm sao có thể bởi vì người khác làm khó dễ, ta sẽ giết ngươi đây.
Con ngươi đen của hắn có chút mê loạn: Ta làm sao có thể để ngươi chịu khổ nhiều đời như vậy?
Không biết, có lẽ là chú định trong số mệnh của ta.
Giờ phút này A Nghiên nhớ tới số mệnh theo lời Ninh Phi. Nguyên bản Ninh Phi nói là Đáng tiếc ta đánh không lại cái gọi là số mệnh của ngươi , cho nên, Ninh Phi kỳ thật không phải người trên thế gian này.
Hắn đi đến nhân gian, theo mình chuyển thế mà sống, kỳ thật là vì bảo hộ mình, nhưng hắn cũng không đấu lại cái gọi là số mệnh này.
Xem ra cái này là mệnh của mình, mệnh đáng phải chịu chết thảm.
Còn vì sao Ninh Phi biết, Sài đại quản gia có lẽ cũng biết, nhưng bọn hắn sẽ không nói cho mình.
Không, ta không tin số mệnh, đây không phải mệnh. ngữ khí Tiêu Đạc ngừng chút, lại tiếp tục nói: Ngươi nói đến Kiếm Thần, lại là chuyện gì xảy ra?
Lúc đó nàng nói lời này, hắn cho là nàng nói một cái cớ vớ vẩn, nay cũng mơ hồ có chút cảm giác.
A Nghiên nghĩ nghĩ tìm từ, mới nói: Là Sài đại quản gia nói, nói ngươi là Kiếm Thần, nói kiếm của ngươi một khi ra khỏi vỏ, sẽ khiến trăm họ thiên hạ lầm than, còn có thể khắc người đả thương mệnh, đương nhiên ta cũng sẽ bị khắc. Đời này cho dù không có Sài đại quản gia quấy phá, nếu cùng với ngươi, ta sẽ chết.
Ngươi sẽ không chết. Tiêu Đạc kiên trì mà cố chấp nói: Ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không cho ngươi chết.
A Nghiên nghe hắn nói như vậy, cũng không còn kiên trì.
Dù sao nếu thực sự là thiên mệnh, số mệnh này nọ, hơn nữa nàng chính xác phải chết đi, Tiêu Đạc sẽ không có cách nào ngăn cản —— chính hắn hiện tại không phải cũng đang bị trọng thương sao?
Được rồi, cho dù ngươi bảo hộ ta thật tốt, nhưng trọng điểm là, ngươi là thần kiếm gì đó, một khi kiếm ra khỏi vỏ, sẽ khiến thiên hạ thương sinh chịu khổ lầm than. Theo ta đoán, hiện nay trận náo động này, sợ là ngươi gây ra.
Chính ta gây ra. Tiêu Đạc lạnh nhạt nói.
Gì?”A Nghiên kinh ngạc.
Nếu không phải ta bỏ rời vị trí Tiêu Đạc liếc mắt lườm nàng một cái, tiếp tục nói: Không quan tâm mấy chục vạn đại quân, thì sao có thể có trận chiến loạn này?
Chỉ một câu này, A Nghiên nhất thời im bặt.
Lại phải nói tiếp, trường kiếp nạn này vẫn là do nàng?
Nàng không nên rời khỏi Tiêu Đạc, nên để Tiêu Đạc an tâm?
Đợi chút, suy nghĩ này có chút vấn đề đâu?
Quên đi, theo năng lực của ta, không cần quan tâm thiên hạ thương sinh, ta chỉ quan tâm mệnh mình. Dù sao ta cùng với ngươi, mạng nhỏ sớm muộn gì khó giữ được.
Ta sẽ bảo hộ ngươi.
Ngươi tự mình còn khó bảo toàn, lấy gì bảo hộ ta?
Ta tự mình khó bảo toàn, cũng sẽ bảo hộ ngươi.
Vậy ngươi bây giờ đi bắt chim trĩ cho ta ăn đỡ đói đi, bằng không ta sẽ bị ngươi liên lụy chết đói.
Được.
Nói xong, Tiêu Đạc đứng dậy, cắn răng đi về ngọn núi.
Ai quên đi, ta thuận miệng nói thôi ——”A Nghiên biết hắn bị thương, sao có thể cậy mạnh như vậy.
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Tiêu Đạc đã trực tiếp ngã quỵ tại chỗ.
Ta đã nói a!”A Nghiên bất đắc dĩ dậm chân, chạy vội tới xem miệng vết thương.