Theo tuyến báo của quân Bắc Địch, Tiêu Đạc đang ở gần đây. Bọn họ thậm chí tra được vết máu và dấu chân trong rừng núi, đoán được Tiêu Đạc trốn ở trong núi.
Bọn họ phái nhân thủ có khả năng lên núi tróc nã Tiêu Đạc.
Chuyện này đương nhiên là không liên quan gì với A Nghiên, dù sao tróc nã Tiêu Đạc không cần phiên dịch. Nhưng A Nghiên lo lắng Tiêu Đạc, liền thương lượng với râu quai nón, để mình cũng đi theo, nếu có ai bị thương mình có thể giúp băng bó, lại nói mình là người Hạ quốc, cũng quen thuộc tình cảnh trong núi này.
Râu quai nón là người tâm tư đơn giản, cũng qua một thời gian đã tín nhiệm A Nghiên, nghe A Nghiên nói liền đáp ứng.
trong lòng A Nghiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lập tức càng cẩn thận nịnh hót râu quai nón. Râu quai nón dẫn dắt nhân mã lên núi tìm kiếm Tiêu Đạc, A Nghiên theo giúp đấm lưng, bưng nước, góp ý kiến.
một hôm mọi người đi tới một khe núi, lúc này trời đã lạnh, trong núi lá rụng rực rỡ, chung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có chim trong rừng bay xẹt qua.
Vốn dĩ yên tĩnh, nhưng A Nghiên lại cam thấy vài phần không bình thường.
Nàng ngẩng đầu, xuyên qua cành lá trụi lủi, dây leo thưa thớt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, thấy một hùng ưng mạnh mẽ lướt ngang trời, giây lát vụt qua.
đồng tử A Nghiên chợt co rút lại, cả người nàng căng thẳng, nhìn chằm chằm dấu vết hùng ưng lưu lại trên bầu trời.
Đây là Phi Thiên, nàng biết.
Phi Thiên sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, chỉ có một khả năng, Tiêu Đạc quả thực đang trong núi?
Hồi tưởng lại lúc trước người Bắc Địch phát hiện ra vết máu, chẳng lẽ hắn thực bị thương, đến tình thế cùng đường. Bản thân bị trọng thương trốn ở nơi hoang vắng này?
A Nghiên lại nghĩ tới tình cảnh lúc trước hắn bị đuổi giết, lúc đó trẻ người non dạ, lại cố chấp tùy hứng, chỉ cảm thấy Tiêu Đạc tệ nhất trên đời này, Tiêu Đạc sao có thể làm chuyện tốt gì. Nay hồi tưởng, càng thêm chua xót ngọt ngào.
hắn nhìn như lạnh lùng tàn khốc, kỳ thật một đường đều hết lòng bảo hộ.
Nay hắn lại lâm vào tuyệt cảnh.
Có thể có người giúp hắn?
đang nghĩ tới đây, râu quai nón quay đầu, cười cười với A Nghiên: Nghe nói vị Trạm vương này tàn nhẫn cuồng bạo, giết người như ma, nếu ngươi sợ hãi, ta phái người đưa ngươi xuống núi đi.
A Nghiên cũng chỉ cứng ngắc cười cười với hắn.
Kỳ thật râu quai nón thật sự là rất giống huynh trưởng mình một đời nọ, bề ngoài thô lỗ, lại đối với mình vô cùng tốt.
Có lẽ đây chính là huynh trưởng mình chuyển thế.
Nàng lắc lắc đầu, nói với râu quai nón: Ta không sợ, ta đi theo các ngươi cùng bắt Tiêu Đạc.
đang nói, đột nhiên chợt nghe thấy từ núi rừng truyền đến thanh âm bén nhọn chói tai, ngay sau đó một hùng ưng màu đen vươn cánh dồn dập từ trên không xẹt qua rừng cây, dồn dập lao xuống.
Cẩn thận! Râu quai nón quát to một tiếng, bảo vệ A Nghiên.
quân Bắc Địch chung quanh triển khai thế trận, chuẩn bị nghênh địch.
Nhưng hùng ưng là Phi Thiên dồn dập lao xuống rồi, đột nhiên duỗi cánh trực tiếp bay lên, cho nên lúc quân Bắc Địch bắn cung, căn bản không thể mảy may chạm vào nó, cứ thế tên rơi xuống.
Râu quai nón nhíu mày: Có mai phục!
hắn này vừa dứt lời, liền nghe thấy có tiếng gió truyền đến, lập tức sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn, thấy bóng kiếm trước mắt lóe ra, áo tím phiêu diêu, không khỏi hoa cả mắt.
Nhưng đến cùng hắn là người có kinh nghiệm sa trường, quyết định thật nhanh, rút đao ra, bổ thẳng về phía kiếm ảnh lóe ra. Chém lung tung rồi, lại cảm thấy lực đa͙σ giống như trâu sắt vào vũng bùn, vô nghĩa vô cùng, lại giống như ra sức đánh vào bông, căn bản không tác dụng.
hắn kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, tướng sĩ Bắc Địch chung quanh đều giơ trường cung và vũ tiễn (cung dài và mũi tên đuôi có gắn lông) lên, trong khoảng thời gian ngắn tên bay như mưa, mạnh mẽ bén nhọn vèo vèo không tiếng động liên tiếp lướt qua thiết kỵ.
Nhưng những mũi tên này cuối cùng đều không chính xác rơi trên mặt đất, thân ảnh màu tím kia cũng đã không thấy.
Râu quai nón vội tiến lên, nhìn chằm chằm tên rơi đầy đất, mới chợt nhớ tới một sự kiện: Cố ŧıểυ tử đâu, Cố ŧıểυ tử đâu!
Thế nhưng rõ rõ ràng đã mất người!
Bên cạnh có tướng sĩ thận trọng, cẩn thận quan sát chỗ thân ảnh màu tím xuất hiện, cuối cùng trong một bụi cỏ phát hiện vài giọt máu, máu đỏ tươi, hẳn là vừa chảy xuống.
hắn hưng phấn nói: Đây là Tiêu Đạc, Tiêu Đạc bị trọng thương, bất quá hắn lại không biết trời cao đất rộng, thế nhưng chạy tới trêu chọc chúng ta, nay sợ là miệng vết thương đã vỡ ra! Chúng ta theo vết máu này đi tìm, nhất định có thể tìm được hắn!
một tướng sĩ khác lại cảm thấy không thích hợp, nghi hoặc nói: hắn thân thủ tốt như vậy, khinh công cũng thật sự rất cao, có công phu kia vì sao không nhanh chạy thoát, lại chạy tới chỗ chúng ta tìm chết?
Râu quai nón nhìn chằm chằm chỗ bụi cỏ A Nghiên vừa mới đứng, nhìn nửa ngày mới chậm rãi nhíu mày, lẩm bẩm: hắn là vì mang Cố ŧıểυ tử đi... Vì sao vậy?
************************
A Nghiên choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt, bất quá trong lòng nàng so với lúc khác lại càng thanh tỉnh.
Tiêu Đạc xuất hiện !
hắn mang mình đi!
A Nghiên hai chân cứng đờ, theo bản năng ôm lấy thắt lưng người bên cạnh, hung hăng ôm lấy, thậm chí nỗ lực dán mặt vào ngực hắn dày rộng mà kiên cố.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng gió bên tai chợt ngừng, lòng bàn chân nàng chạm xuống cái gì, mơ hồ hiểu đây là đất.
Nhưng nàng vẫn không muốn động, chỉ chôn ở trong ngực kia dày rộng kiên cố lại hơi lạnh lẽo khó chịu.
Phía trên truyền đến một thanh âm khàn khàn lạnh lùng: Buông ra.
A Nghiên càng chôn đầu vào trong lòng hắn: không buông.
Tiêu Đạc cười lạnh trào phúng, mặt lạnh, ngôn ngữ khắc nghiệt: trốn rất nhanh a, thoát được rất xa.
A Nghiên buồn giọng nói: Ta không.
ngón tay Tiêu Đạc thon dài hơi lạnh vuốt ve tóc của nàng: Vì sao không?
A Nghiên chau chau mày, cắn môi nói: Ngươi sẽ giết ta!
Ngẫm lại cũng đúng, nàng vội vã bổ sung thêm: Chỉ cần ta buông ngươi ra, ngươi nhất định sẽ giết ta! Ta sợ chết!
Tiêu Đạc nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh: Buông ra!
A Nghiên hừ nhẹ một tiếng, càng cố ý nói: không buông, không buông, sẽ không buông!
Tiêu Đạc cười lạnh, ngón tay dài từ tóc nàng mơn trớn xuống gương mặt nàng: Cố Nghiên, ngươi yêu ta sao?
A Nghiên chôn mặt vào giữa lưng hắn, tham lam hít ngửi hương vị từng quen thuộc kia, thấp giọng nói: Đương nhiên yêu, yêu đến chết!
Tiêu Đạc trầm mặc, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, sợi tóc đen giống như lụa, nói giọng khàn khàn: Ngươi tốt nhất không nói sai, bằng không ——
A Nghiên cơ hồ là bổ nhào vào trên người hắn, ôm lấy thắt lưng hắn: Ta yêu ngươi, đương nhiên yêu ngươi, yêu ngươi một vạn năm! Chỉ cần ta sống ta liền yêu ngươi! Sống một ngày yêu một ngày!
Trong con ngươi Tiêu Đạc hẹp dài nổi lên một chút nhu ý, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt cằm lên sợi tóc nàng mềm mại, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khàn khàn mà ôn nhu nói: Là yêu một ngày, sống một ngày.
Thanh âm trầm thấp, giống như huyền nhạc diễn tấu trong khe núi, mềm nhẹ thong thả rung động, như có như không lay động tâm A Nghiên.
Mảnh mai mà mẫn cảm, tâm hơi hơi run rẩy, co rút lại, mang đến chút đau nhè nhẹ, chạm đến tứ chi bách hải của A Nghiên.
Nàng nhắm mắt, trong đau đớn xa lạ mà quen thuộc hiểu ra một câu giống như đã từng quen thuộc.
Nửa ngày sau, rốt cục nàng nói: yêu một ngày... Sống một ngày...
Tiêu Đạc khe khẽ thở dài, nâng cằm nàng tinh xảo, khéo léo, trong khoảng khắc, bốn mắt nhìn nhau.
con ngươi hắn tối tăm giống như biển sâu làm cho người ta khó có thể hiểu, trên khuông mặt tuấn mỹ tuyệt luân từng hăng hái nay là nồng đậm mỏi mệt.
đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua môi nàng, nhẹ nhàng cọ xát, bên môi hắn gợi lên một chút cười, thấp giọng nói: “A Nghiên, có đôi khi ta thực cần một lý do.
A Nghiên lông mi nhẹ nhàng buông xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Tiêu Đạc nói giọng khàn khàn: Lúc rời Trạm vương phủ, rời Yến kinh, tâm ta không có một khắc không vướng bận ngươi. Sau này hai quân đối chọi, lúc ta biết ngươi thoát khỏi phủ, ngươi có biết ta có tư vị gì sao?
A Nghiên muốn nói, nhưng yết hầu giống như bị cái gì ngăn chặn, nàng nói không nên lời.
Tiêu Đạc kỳ thật cũng không cần nàng đáp, hắn tiếp tục nói: Ngươi luôn gạt ta, vẫn đang dối gạt ta. Đêm hôm đó ngươi mềm mại nhu thuận như vậy, ở trong lòng ta run run thân mình, lại ướt lại vội, khiến ta kìm lòng không đậu, khiến ta hận không thể chết trong lòng ngươi. Ngươi còn lời ngon tiếng ngọt với ta, nói một ít lời căn bản là nghĩ một đằng nói một nẻo, dỗ ta vui vẻ, nhưng ta chân trước mới vừa đi, ngươi liền bắt đầu động cân não.
bàn tay to của hắn nhẹ nhàng đưa lên, vuốt ve đầu A Nghiên, thấp giọng nói: Trong cái đầu này đến cùng đang nghĩ cái gì, đến cùng là ngốc thật hay giả ngốc, hay ngươi cho là ta thực luyến tiếc giết ngươi? Cho là ta để ý ngươi, có thể mặc cho ngươi đùa nghịch lừa dối?
A Nghiên thở dài: Ta có thể giải thích không?
Tiêu Đạc trầm mặc không nói.
A Nghiên bất đắc dĩ: Nếu ta giải thích, ngươi tin sao?
Tiêu Đạc nhíu mày: Chỉ cần ngươi đừng nói với ta, ngươi thoát khỏi ta, trêu đùa ta cũng vì cứu vớt chúng sinh thiên hạ, ta sẽ tin.
A Nghiên cười khổ: Nếu ta nói thật có chút ý tứ như thế?
Tiêu Đạc câu môi: Ta sẽ ném người vào trong nước, tẩy rửa sạch sẽ, cho ngươi thanh tỉnh lại.
A Nghiên ôm cánh tay Tiêu Đạc: Tiêu Đạc, chúng ta sinh hoạt vợ chồng ngày đó, ngươi nghe thấy tiếng động kì dị sao?
Tuy rằng ngày đó hắn uống say, nhưng kiếm cũng vang đến hơn nửa đêm.
Tiêu Đạc lườm nàng một cái, đạm nói: Ta nghe thấy ngươi khóc kêu muốn ta dùng lực thêm một chút.
A Nghiên cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: Ta đang nói chính sự.
Tiêu Đạc cười lạnh: Ta cũng đang nói chính sự.
A Nghiên thở dài, cúi đầu nghĩ nghĩ, rốt cục nắm chặt cánh tay hắn, ngửa mặt nghiêm cẩn nói: Ta muốn nói cho ngươi một chuyện trọng yếu, trước kia ngươi là Kiếm Thần.
Tiêu Đạc căng thẳng: Ừ, sau đó thì sao?
Sau đó, đời trước ngươi là Kiếm Thần, tràn ngập sát khí, kiếm này một khi ra khỏi vỏ, sẽ khiến thiên hạ thương sinh, đến lúc đó sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, mà kiếm ngươi làm sao có thể ra khỏi vỏ, đó là vì cùng ta sinh hoạt vợ chồng...
Tiêu Đạc lúc này thanh âm có chút tối nghĩa: Sinh hoạt vợ chồng thì như thế nào?
A Nghiên mặt ủ mày chau, thấp giọng nói: một khi cùng ta sinh hoạt vợ chồng, kiếm sẽ đi ra, sẽ đả thương tính mạng người, chẳng những thương tổn ta, còn có thể thương tổn người khác, tỷ như Sài đại quản gia, tỷ như Ninh Phi... Trừ cái này, còn có thể ——
Tiêu Đạc thanh âm tràn ngập khác thường: Còn có thể khiến thiên hạ đại loạn?
A Nghiên gật mạnh đầu: Đúng đúng đúng, còn có thể khiến thiên hạ đại loạn!
Nhưng nàng vừa gật đầu, liền phát hiện Tiêu Đạc trước mắt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay sau đó, thân hình hắn chợt ngã xuống.
Ai ai ai, Tiêu Đạc ngươi làm sao vậy ——
Lúc nàng kêu như vậy, mới phát hiện, trên ngón tay mình cũng dính máu, mà máu kia ——
Ta... Ta túm phải miệng vết thương của ngươi?!
Lúc nàng khiếp sợ phát hiện sự thật này, miệng vết thương vỡ ra, Tiêu Đạc đã ngã xuống.