Không ngờ Tiêu Đạc chờ trái chờ phải mãi, cũng không thấy vị Phu nhân mới nhậm chức này của hắn, hắn chỉ chờ được một bàn đồ ăn.
một bàn đồ ăn này không khỏi quá mức phong phú.
Một bên Như Ý đi tới, kiên trì nói: Phu nhân nói, một bàn đồ ăn này là đặc biệt chuẩn bị riêng cho điện hạ, còn thỉnh điện hạ xem qua.
Tiêu Đạc nghe thế, có chút ngoài ý muốn, bất quá ngẫm lại, đây là nàng cố ý làm cho mình, trong lòng ấm áp, gật đầu.
Như Ý lại nói: Phu nhân còn nói, tên các đồ ăn đều đọc một lần cho điện hạ nghe, bảo nô tì vạn vạn không thể nhớ sai tên nào.
Tiêu Đạc nhíu mày: Hử?
Còn muốn đọc tên đồ ăn?
Như Ý gật đầu, hít một hơi thật sâu, đọc thuộc lòng: Một bàn này bao gồm —— bánh cuộn có nhân, bánh hạt dẻ, bánh phủ mật mía, bánh nướng, thủy tinh tạo nhi, tía tô cao, lệ chi cao, tuyết hoa tô, còn có cá muối hoàng tước, cua nhưỡng rượu chanh, ốc hương sào kiểu miền nam, lươn chiên hai mặt, cá mù tạt, gỏi tôm thủy tinh... .
Như Ý một hơi đọc xong, suýt nữa nghẹn đỏ mặt, bất quá cũng may không đọc sai, tất cả đều đọc xong.
Tiêu Đạc nhíu mày, nghe tên đồ ăn lại cảm thấy giống như đã từng quen biết, hơi trầm ngâm, liền nghĩ ra, ngày đó hắn cùng A Nghiên mới gặp, hắn đùa A Nghiên, A Nghiên hoảng sợ liền nói mình biết nấu cơm, sau đó liên tục đọc ra rất nhiều tên đồ ăn, đúng là so với một bàn đồ ăn hôm nay không sai khác.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên lĩnh ngộ được ý tứ của nàng, đúng là đang nhắc nhở hắn việc xưa sao?
Tiêu Đạc mặt không biểu cảm, trầm mặc nửa ngày, rốt cục nâng đũa lên, bắt đầu dùng bữa.
Như Ý không yên, bất an theo hầu hạ.
Nàng chỉ là một ŧıểυ thị nữ đáng thương a, nàng không biết cái gì a. Nay nàng cũng đã rõ, mình hầu hạ vị phu nhân kia cũng không phải là chủ nhân dễ đối phó, đó là người ở Vĩnh Hòa điện trước mặt văn võ bá quan đối nghịch với Trạm vương điện hạ thế nào.
Còn vị Trạm vương điện hạ này là Diêm La âm trầm, không nói ngày xưa, chỉ nói mấy ngày nay, nghe nói vị Trạm vương điện hạ này ở trong cung không biết lại khuấy lên tinh phong huyết vũ thế nào đâu, đá lát bên ngoài Thái Hòa Điện, không biết phải dùng bao nhiêu thùng nước mới rửa hết máu tanh.
hai vị này rõ ràng mới viên phòng, vốn tưởng rằng bọn họ có thể hòa thuận mĩ mãn, nàng một thị nữ cũng có thể qua vài ngày an phận, ai ngờ mới viên phòng một ngày, xem ra lại nổi dậy.
Như Ý trong lòng đau khổ.
Tiêu Đạc vừa ăn xong, vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Đầy bàn đồ ăn, mỗi một món đều là A Nghiên tự tay làm, nay hắn nhất nhất thử qua rồi, rõ ràng mỗi một món hương vị đều vô cùng tốt, nhưng hắn lại vẫn không biết no.
chỗ sâu nơi đáy lòng vẫn cảm thấy thiếu cái gì, hắn vẫn muốn ăn.
Đang nghĩ, A Nghiên thậ thụt đi vào, trước tiên ở ngoài mành xem xét, thấy trên mặt hắn mặc dù cũng không có sắc mặt vui mừng, nhưng cũng không lạnh như băng giống như trước kia, cũng không giống bộ dáng đang giận mình, liền đi vào.
Điện hạ. Nàng còn triều bái hắn.
Tiêu Đạc ngước mắt nhìn thấy bộ dáng nàng kia, bên môi nhất thời hiện lên ý cười, đáng tiếc là A Nghiên cúi đầu, không thấy điểm cười ấy.
Tiêu Đạc ngồi nghiêm chỉnh: Đã nhiều ngày ở trong phủ thế nào?
A Nghiên gật đầu: Cám ơn điện hạ quan tâm, hết thảy đều rất tốt.
Tiêu Đạc nhíu mày, lại hỏi: Còn đau không?
A Nghiên giật mình, suy nghĩ cẩn thận hắn có ý tứ gì, rốt cục nhịn không được, ngước mắt hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái: Không tốt.
Hắn hỏi cái này, nàng cũng không thể coi là hắn quan tâm mình, rõ ràng là nhìn một cái xem tốt chưa, nếu tốt rồi, hắn lại muốn bắt đầu làm chút việc.
Tuy rằng một ngày kia làm đủ loại hành vi, chính mình nay nghĩ lại cũng có vài phần vui thích, nhưng A Nghiên cũng không thể quên thống khổ ban đầu, quả thực là giống như bị kiếm đâm, nhưng lại là kiếm có gai có ngạnh!
Người nào có thể chịu được a!
Tiêu Đạc nghe lời này, nhíu mi: Cố thái y rõ ràng đã nói, bôi lên hai ngày sau là có thể tốt, hai ngày sau lại có thể sinh hoạt vợ chồng một lần nữa.
Lúc này Như Ý nghe hai người nói chuyện như vậy, đã sợ tới mức lặng yên không một tiếng động lui ra, trong phòng chỉ còn A Nghiên.
Dù là không có người ngoài, A Nghiên nghe nói như thế vẫn xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, không dám tin nhìn hắn, run run ngón tay chỉ hắn nói: Ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi thế nhưng chạy tới nhắc tới loại chuyện này với Cố thái y!
Cố thái y, đó là nàng cha ruột nàng đời trước a!
Ngay cả đời này không phải, nhưng loại chuyện này nhắc đến trước mặt cha ruột đời trước, nàng vẫn không còn mặt mũi gặp người !
Tiêu Đạc lại hồn nhiên vô tình nhíu mày, cũng ra lệnh cho A Nghiên: Tới đây, ta nhìn xem.
A Nghiên đề phòng nhìn hắn: Nhìn cái gì?
Tiêu Đạc mặt không biểu cảm nói: Nhìn thương thế của ngươi.
A Nghiên lắc đầu thật mạnh: Không cần!
Tiêu Đạc không vui nhìn nàng: Tới đây.
A Nghiên bắt đầu lui về sau, chuẩn bị chạy.
Tiêu Đạc trong mắt chuyển tối, đứng dậy đi bắt nàng.
A Nghiên trốn tránh không kịp, bị bắt lại, quyền đấm cước đá một phen, nhưng vẫn bị hắn giam cầm trong ngực.
Trong hơi thở hỗn loạn, hắn cúi đầu khàn khàn hỏi bên tai nàng: Thực còn đau?
A Nghiên dùng đầu ngón tay chọc lưng hắn, dùng sức chọc, cúi đầu cắn môi, nhỏ giọng nói: Không đau...
Nàng chỉ biết, hắn người này đầy đầu sắc tâm, biết mình không đau, khẳng định muốn rút kiếm, rút kiếm, múa kiếm, múa kiếm...
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nàng nằm sấp trong lòng mình, trên má giống như mật đào chính mềm, bên trong hồng nhuận cơ hồ muốn tràn ra ngoài. Nàng thế này, như là nữ tử xấu hổ.
Hắn cổ họng nóng lên, suy nghĩ trong lòng có gì đang rung chuyển ra vào, lúc cất tiếng, tiếng nói đã khàn khàn như gió thổi qua bãi cát.
Ta đói bụng... Hắn nói giọng khàn khàn.
Đói bụng thì ăn, nói cho ta cũng vô dụng!”A Nghiên tức giận cắn môi.
Ăn, không hữu hiệu. Hắn dùng đầu mũi nhẹ nhàng cọ trên mà nàng ấu hoạt tinh tế, mang đến cảm giác mát rượi.
Nàng muốn rời khỏi, xoay mặt đi: Vậy thì chịu đói!
Tiêu Đạc ngón cái khẽ động, đặt trên cằm nàng, khiến nàng không thể né tránh.
Ta muốn ăn ngươi.
Ta không muốn cho ngươi ăn, có thể chứ?”A Nghiên cẩn thận hỏi.
Ngươi không thích sao? Tiêu Đạc nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, trong mắt đầy ôn nhu.
A Nghiên kiên định lắc đầu: Đương nhiên không thích!
Tiêu Đạc nghi hoặc: Nhưng ngày đó ngươi ôm vai ta cũng không buông ra, còn kêu rất lớn tiếng. (?!!)
vòng eo nàng xoay như một con rắn, kêu thật giống như oanh gáy, ủy khuất lại êm tai, thật sự là khiến hắn lúc đó muốn ngừng mà không được.
theo trong sách Tiêu Đạc đã đọc, đây là thích.
thật sự thích.
A Nghiên nháy mắt trên mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Đạc, liều mạng phủ nhận: Không có khả năng, không thể nào! Ta không nhớ rõ !
Tiêu Đạc nhíu mày: Được, chúng ta cùng nhớ lại đi.
****************************
Sài đại quản gia ở trong phòng mình, cầm bút đang vẽ gì đó trên tờ giấy vàng, trong giây lát nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, ngay sau đó Mạnh Hán xông vào, thở hổn hển nói: Sài đại quản gia, không tốt, kiếm của ta lại bắt đầu động ! Lần này so với trước kia càng mạnh, ta căn bản giữ không được !
Tóm lại, thoạt nhìn kiếm và vỏ kiếm đều đã nhập ma.
Sài đại quản gia nheo con ngươi, trầm giọng hỏi: Điện hạ và Cố phu nhân ở đâu?
Mạnh Hán vội trả lời: Đang ở phòng ngủ nghỉ ngơi!
Sài đại quản gia gật đầu, tùy tay cầm lấy giấy vàng vẽ bùa bên cạnh, bước nhanh ra ngoài, vừa phân phó: Mấy ngày trước đây lệnh cho ngươi tịch thu tất cả kiếm của mọi người trong phủ để vào khố phòng, có quên không?
Mạnh Hán trầm giọng nói: Không dám quên, nay trừ thanh kiếm trong tay ta này, còn lại tất cả đều cho vào khố phòng khóa lại, khố phòng kia có thị vệ canh giữ, tạp dịch không thể vào !
Sài đại quản gia: Vậy là tốt rồi, theo ta đến khố phòng nhìn một cái.
Lập tức hai người bước nhanh tới khố phòng, khố phòng này ở hầm ngầm, vừa bước vào bậc thềm, xa xa đã nghe thấy bên trong có tiếng leng keng rung động, lúc Mạnh Hán mở khóa ra, mở cửa, thấy kiếm bên trong thật sự là biến hóa đủ kiểu, có thanh đã thoát khỏi vỏ, ở trên không trung bay múa, cũng có thành cùng vỏ kiếm làm động tác ra vào, cũng có thanh thậm chí bay lên xuống giữa không trung, thiên kì bách quái không chỗ nào không có.
Mạnh Hán lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng: Này, Sài đại quản gia, phải làm như thế nào cho phải!
Sài đại quản gia xuất bùa trong tay ra, lại lấy một cục đá lửa, châm lửa đốt bùa này, sau đó lại lệnh cho Mạnh Hán mang nước lạnh tới, trực tiếp hắt lên.
tro tàn của bùa gặp nước lạnh, nhất thời hóa thành bụi, cùng lúc đó, kiếm đang múa trong không trung dường như trong nháy mắt mất đi khí lực, đều rơi xuống, như vậy xem như đã dừng lại.
Mạnh Hán thấy hết thảy bình ổn, cuối cùng hít một hơi dài, khâm phục nhìn Sài đại quản gia: Đại quản gia, chỉ ngươi mới có biện pháp, không nghĩ tới ngươi còn có bản sự như vậy!
Sài đại quản gia nghe xong lời này, cũng bất đắc dĩ cười một cái, lắc đầu nói: biện pháp này, bất quá chỉ có thể khống chế nhất thời thôi, hiệu quả chỉ hai ba ngày, cũng không thể ổn định giữ yên lâu dài.
Mạnh Hán nghe thấy lời này, trừng mắt: Vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ đây? Còn hết thảy chuyện này, là có gì xảy ra? Tại sao kiếm trong phủ chúng ta thế nhưng đều thành tinh? Đây chính là có liên quan với điện hạ?
Mạnh Hán tuy là thô hán, nhưng cũng không ngốc, hắn cũng ý thức được chuyện này sợ là cùng điện hạ nhà mình có quan hệ !
Sài đại quản gia nhíu mày, thở dài: Chuyện này quả thật có can hệ với điện hạ. Nhưng người khác còn chưa hiểu được can hệ trong đó.
Mạnh Hán cúi đầu nghĩ lại một phen, nghĩ đến một khả năng, không khỏi khiếp sợ vạn phần, chính mình cũng không thể tin được, nhưng hắn rất nhanh đã nghĩ đến, cảnh tượng thanh kiếm múa loạn vừa rồi, cùng với một ngày kia điện hạ từ yến hội trực tiếp ôm vị Cố cô nương kia đi tẩm điện, đây... hết thảy cũng không phải quá mức trùng hợp !
Hay là, hay là kiếm đó tất cả đều là vì điện hạ chúng ta sinh hoạt vợ chồng, bọn chũng cũng làm theo ——
Mạnh Hán vẫn cảm thấy việc này thật sự là quá mức quỷ dị vớ vẩn, làm cho hắn không biết nói ra miệng thế nào!
Sài đại quản gia nhìn Mạnh Hán một cái, thần sắc trịnh trọng nghiêm nghị: Chuyện này liên quan trọng đại, ngươi và ta biết là được, vạn vạn không thể truyền ra.
Thấy Sài đại quản gia không phủ nhận, Mạnh Hán cơ hồ suýt ngã ngửa tại chỗ : Này, này...
Hắn không dám nói gì.
Nếu chuyện này là thật, vạn nhất truyền ra, sợ là điện hạ nhà mình không cần nói đến ngai vàng, ngay cả tánh mạng đều khó bảo toàn?
Hắn ủ rũ ngồi tại chỗ nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, khiếp sợ ngẩng đầu: Nhưng nếu đây là thật, về sau điện hạ chúng ta lại sinh hoạt vợ chồng, chẳng phải là mọi người đều biết, đàn kiếm loạn vũ?
Sài đại quản gia mày nhăn có thể kẹp chết muỗi, hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Mạnh Hán muốn khóc: Sài đại quản gia, ngươi liệu có biện pháp gì ổn định lâu dài? Như vậy mãi, không phải chuyện hay a!
Sài đại quản gia vừa nghe lời này, lại là có chút hổn hển: Việc tới bây giờ, ta có biện pháp gì! Lại nói tiếp, nếu không phải yêu tinh họa thủy kia, điện hạ làm sao có thể gặp loại sự tình này!
yêu tinh họa thủy? Mạnh Hán nhất thời mở to hai mắt, không hiểu nhìn Sài đại quản gia.
Sài đại quản gia đành giải thích: Điện hạ vốn là người vô dục vô cầu, tính tình lạnh như băng, không ai tới gần, cũng sẽ không có hưng trí với nữ nhân, người ngoài mới nghe đồn hắn có bệnh không được. Nay gặp một Cố Nghiên như vậy, lại động tình yêu nam nữ, có thế mới khiến hắn có loại sự tình này!
Mạnh Hán cúi đầu, ngẫm lại cũng đúng: Nếu không phải vị Cố phu nhân này, điện hạ chúng ta sợ là đến bây giờ vẫn còn một thân thanh bạch đâu.
một thân thanh bạch, cũng không chọc đến loại sự tình này.
Sài đại quản gia gật đầu: Không sai! Nếu không phải yêu tinh kia, làm sao như thế! Ta nay nghĩ đến, cũng hối hận, sớm biết hôm nay, lúc trước không bằng trực tiếp kết thúc nàng!
Sai thì sai luôn, chỉ một ý sai lầm, muốn giữ tánh mạng nàng một lần.
Dù sao chủ gia nhà mình đã ở nhân gian luân hồi bảy đời, lại vẫn không làm nên chuyện gì, cứ như vậy tiếp tục, Sài đại quản gia thực sợ Tiêu Đạc mãi trầm luân trên thế gian, triệt để quên mất chuyện cũ trước kia, mới nghĩ lấy độc trị độc, để lại tánh mạng cho Cố Nghiên.
Mạnh Hán nghe thấy hết hồn, nghi hoặc nhìn Sài đại quản gia: Sài đại quản gia, hay là ngươi đối với vị Cố phu nhân này từng...
Từng xuống tay?
Mạnh Hán nhớ tới điện hạ nhà mình đối vị phu nhân này đau sủng, hắn quả thực là không thể tin được, Sài đại quản gia thế nhưng có lá gan lớn như vậy, đi xuống tay với vị phu nhân này!
Sài đại quản gia và Mạnh Hán cùng nhau ngồi trên bậc thềm tầng hầm ngầm âm lãnh ẩm ướt, nhìn trường kiếm tán loạn, thở dài nói: Dù là chuyện thương thiên hại lý gì, nếu có lợi với điện hạ chúng ta, ta cũng muốn làm. Nếu ta không làm, còn ai có thể làm.
Bao gồm đi sát hại một ŧıểυ cô nương đầu thai chuyển thế rồi đã rất là vô tội.
Chỉ tiếc là, chính mình hại nàng bảy đời, khiến nàng đem toàn bộ oán hận đổ lên người chủ tử nhà mình, nhưng duyên phận nãy vẫn không có cách nào ngăn cản được, nàng đến cùng vẫn ở cùng chủ tử nhà mình.
Mạnh Hán nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Sài đại quản gia, đã thấy trong khố phòng âm u, khuôn mặt Sài đại quản gia kia lộ ra một loại tối tăm, làm cho người ta chợt thấy không rét mà run.
Mạnh Hán cau mày, nghĩ lại một phen: Sài đại quản gia, ngươi nếu bây giờ lại xuống tay với vị Cố phu nhân này, sợ là chẳng những không thành, còn làm cho điện hạ tức giận.
Huống chi, hán tử như hắn cũng có thể nhìn ra, điện hạ nhà mình đối vị Cố Nghiên này đã là tương tư khắc cốt.
Ngày kia cứu hắn từ dưới núi lên, câu đầu tiên hắn hỏi là Cố Nghiên, nghe nói Cố Nghiên đã chạy thoát, lúc đó một ngụm máu tươi phun ra, thương thế càng nặng thêm.
Sau này thân thể tốt hơn một chút, đã ra lệnh đào bới khắp thiên hạ, cũng phải đem Cố Nghiên tìm ra.
Đợi lúc tìm ra rồi, hắn ngược lại càng kỳ quái, nhốt Cố Nghiên trong phủ nuôi dưỡng, mình lại trốn vào trong cung không dám gặp, cứ như vậy qua ba tháng.
Mạnh Hán không dám tưởng tượng, vị Cố Nghiên này có gì không hay xảy ra, điện hạ nhà mình sẽ như thế nào, sẽ làm ra chuyện gì?
Mạnh Hán không dám gật bừa nói: Sài đại quản gia, nếu ngươi hại Cố Nghiên, thì cũng hại tính mạng điện hạ chúng ta.
Sài đại quản gia cúi đầu, nhíu mày nói: Ngươi có điều không biết.