Tối nay, Lô Nguyệt Nguyệt làm chuyện gì cũng chậm chập, như nấu cơm, rửa chén, tắm, lau sàn. . . . . .
Lăng Thiệu vừa xem TV vừa ăn trái cây, thấy Lô Nguyệt Nguyệt làm việc gì cũng chậm rì rì,die»ndٿanl«equ»yd«ontrong lòng anh hiểu cô đang suy nghĩ gì, đột nhiên cúi đầu, kêu cô một câu: "Nguyệt Nguyệt."
"Cái gì?" Lô Nguyệt Nguyệt đang thất thần mà lau sàn, nghe anh gọi mình, sợ hết hồn.
Lăng Thiệu nhìn cô mà nhíu mày , "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không có nghĩ gì cả!"die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt không thể cho anh biết mình đang nghĩ cái gì, vội vàng lắc đầu phủ nhận, sắc mặt từ từ đỏ lên; thật ra thì cô đang suy nghĩ, mấy ngày trước, Tô Tô nói với cô về cái chuyện kia, việc giữa nam nữ. . . . . .
"Nếu không suy nghĩ gì, tại sao mặt đỏ như vậy?" Lăng Thiệu dùng tăm cắm vào miếng táo, thả vào trong miệng mà nhấm nháp.
"Đâu….đâu có? Nhất định là em mệt mỏi!" Lô Nguyệt Nguyệt cười khan.
"À. . . . . ." Lăng Thiệu sâu xa nói “À" một tiếng, nụ cười càng mở rộng, chờ cô vất vả lau sàn xong,die»ndٿanl«equ»yd«onvội kêu cô tới đây, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."
"Ưmh, xem TV một chút được không?" Lô Nguyệt Nguyệt kiếm cớ, cố kéo dài thời gian, cô cảm thấy, cùng anh ngủ chung,die»ndٿanl«equ»yd«onkhông tốt lắm! Mặc dù bọn họ đã từng ngủ chung. . . . . .
"Không được, anh thấy em rất mệt. . . . . ." Lăng Thiệu cười cười, nhìn mặt Lô Nguyệt Nguyệt, vừa cười he he nói:die»ndٿanl«equ»yd«on"Muốn xem tivi cũng được, trong phòng cũng có TV, chúng ta nằm xem, càng thoải mái hơn."
"Ưmh. . . . . ."
"Chẳng lẽ em có việc chưa làm xong?"
"Hình như….Hình như không có. . . . . ."
Lăng Thiệu nằm trên giường vừa lớn vừa mềm, Lô Nguyệt Nguyệt cẩn thận từng li từng tí ngồi lên, cảm thấy rất thoải mái; Lăng Thiệu nằm trên giường, nhìn cô đang do dự, vẫy vẫy tay với cô,die»ndٿanl«equ»yd«on"Nằm đi!"
"Ưmh. . . . . . Em có thể trải chăn, ngủ dưới đất ."
"Chẳng lẽ em ở ghét bỏ anh?" Sắc mặt Lăng Thiệu trở nên không tốt.
"Không có, không có!" Lô Nguyệt Nguyệt vội lắc đầu, dưới ánh mắt uy hiếp của anh , cô chậm rãi nằm xuống mép giường.
Hình như Lăng Thiệu không hài lòng khi Lô Nguyệt Nguyệt cẩn thận như vậy, nhưng không tức giận, để mấy cái đệm sau lưng của hai người,die»ndٿanl«equ»yd«on"Chúng ta xem TV chút đi."
Lăng Thiệu ấn điều khiển ti vi, cùng xem ti vi với Lô Nguyệt Nguyệt, TV đang chiếu một bộ phim tình cảm lâm li bi đát,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt xem mà rơi nước mắt, điều này làm cho Lăng Thiệu cảm thấy khó chịu, quyết định tắt ti vi.( 3T: hơ hơ………dạo này taz buôn máy chém a!!!!)
Lô Nguyệt Nguyệt cầm khăn giấy (lau nước mắt), "Anh làm gì vậy?"
"Nó làm cho em khóc." Lăng Thiệu đúng tình hợp lí nói xong, ném điều khiển ti vi sang một bên,die»ndٿanl«equ»yd«onanh thích nụ cười của cô nhất, nụ cười của cô làm cho anh cảm thấy an tâm, cho nên không được để cho cô khóc.
TV xem không được, anh đè cô xuống, "Nguyệt Nguyệt, anh kể chuyện cười cho em nghe, em phải cười cho anh."
"Được."
Lăng Thiệu vơ vét mấy chuyện cười từ trong đầu, Lô Nguyệt Nguyệt nghe xong, sững sờ nhìn anh, ôm thân thể đang run lẩy bẩy của mình.
"Sao vậy?" Lăng Thiệu không hiểu.
"Lạnh quá."
Lăng Thiệu bật cười, nhéo mặt của cô, "Em dám nói truyện cười của anh không vui?"
"Ưmh, không phải vậy. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu, xoay đầu qua một bên rồi len lén cười.
Lăng Thiệu ảo não, đây là lần đầu tiên anh kể chuyện cười, nhưng cô không cười! Vì vậy, anh giở trò với côdie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . .Cù lét!
Lăng Thiệu rất ít nói chuyện với người khác, cũng rất ít làm chuyện như thế này, nhưng lúc này,die»ndٿanl«equ»yd«onanh cảm thấy thỏa mãn, cù lét cô, bắt nạt cô, trong lòng có một thứ bắt đầu nảy sinh.
Lô Nguyệt Nguyệt nằm ở bên giường, nhưng quằn quại (bị nhột), thiếu chút nữa là té xuống, cánh tay dài của anh ôm lấy cô đặt lại trên giường, anh trêu chọc cô một chút nữa, thấy Lô Nguyệt Nguyệt khóc,die»ndٿanl«equ»yd«onmới ngừng tay; mắt của cô ướt nhẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bĩu môi, lấy chăn che mình, sợ hãi nhìn anh. (3T: LNN như vậy cứ như sắp bị LT bá vương ngạnh thượng cung +__+)
Lăng Thiệu nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, đầu"Oanh" một tiếng, toàn thân nóng rực lên, anh thở hổn hển, cúi người xuống hôn cô, một cái tay anh ôm cổ của nàng, vuốt ve cổ cô như sủng vật, cái tay còn lại giữ đầu của cô hướng tới mình.
Môi của anh dán vào môi của cô,die»ndٿanl«equ»yd«onnhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em thật đáng yêu, em thật đáng yêu. . . . . ."
Lô Nguyệt Nguyệt bị anh hôn đến thở hổn hển, lắp bắp nói: "Lăng….Lăng Thiệu, gần đây có phải thân thể của anh tốt hơn rồi không?"
"Hả?" Lăng Thiệu nhíu mày nhìn cô, Lô Nguyệt Nguyệt có chút xấu hổ, che mặt của mình, "So với trước kia. . . . . . Dài rất nhiều." Đúng, gần đây anh hôn nàng, thời gian thật lâu, cô bị anh hôn đến thở không nổi.
"À? Xem ra lúc Nguyệt Nguyệt đang hôn sẽ không chuyên tâm!" Ánh mắt của Lăng Thiệu sáng lên, hít thở thật sâu mấy hơi thở,die»ndٿanl«equ»yd«onôm sát cô, lại hôn cô thật sâu; thời gian gần nhất đây, quả thật thân thể của anh đã khá hơn nhiều, đây là công lao của Nguyệt Nguyệt.
Anh hôn cô lần hai, một chỗ nào đó trên thân thể bắt đầu khó chịu, nóng rực, sắp bộc phát; đột nhiên anh nắm lấy một tay của Lô Nguyệt Nguyệt,die»ndٿanl«equ»yd«onđặt tại bụng dưới của mình, cách quần ngủ của anh, bao trùm lấy nơi cứng rắn, giọng nói mị hoặc và mang theo chút khẩn cầu: "Nguyệt Nguyệt. . . . . . Giúp anh một chút có được không?"
"Ừ. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt đã ý loạn tình mê, đầu hỗn loạn, tay nhỏ bé mềm nhũn che ở nơi cứng rắn, ý thức lộn xộn;die»ndٿanl«equ»yd«onloại trêu chọc mới lạ này, khiến Lăng Thiệu cảm thấy rất thoải mái, lại rất khó chịu, đột nhiên anh muốn đem cảm giác lúc này của mình, truyền cho Lô Nguyệt Nguyệt.
Anh vẫn còn hôn cô, hôn triền miên, tay thon dài êm ái vuốt ve tóc của cô, xoa tai của cô, đầu lưỡi rút khỏi miệng cô, hạ xuống, hôn cằm của cô,die»ndٿanl«equ»yd«onxương quai xanh, lỗ tai. . . . . . Nhẹ nhàng hôn, tốt đẹp như vậy, cả người Lô Nguyệt Nguyệt xụi lơ, tựa vào trong ngực của anh.
Hai tay anh sờ soạng vào trong áo của cô không biết từ lúc nào, cởi áo ngực của cô ra, vuốt ve tấm lưng bóng loáng, sau đó, ngón tay lại bò đến trước ngực của cô , dịu dàng nắm ngực đầy đặn của cô; môi của anh vẫn còn dán vào môi cô, mở cổ áo, hôn ngực, đầu lưỡi ở trên da thịt của cô mà lượn quanh thành từng vòng.
Lúc này, ánh mắt Lô Nguyệt Nguyệt đã mê mang, sắc mặt hồng, tay không ý thức được mà vuốt ve nơi sung lên của anh,die»ndٿanl«equ»yd«oncô chỉ biết nếu mình mạnh hơn một chút, anh sẽ làm cho mình thoải mái hơn! (3T: Hình như LNN muốn anh tuyệt tử tuyệt tôn 0v0)
Lăng Thiệu đã cởi áo của cô không biết từ lúc nào,die»ndٿanl«equ»yd«on đầu lưỡi vòng quanh ngực cô, từ từ vẽ vòng tròn, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. . . . . . Sắp đến gần đỉnh nhỏ hồng hồng thì cách xa, sau đó lại từ từ đến gần: động tác này cứ lặp đi lặp lại, sau đó chợt mυ"ŧ, đồng thời, tay khác bao trùm lấy ngực còn lại, từ từ vuốt ve.
"A!" Tiếng rêи ɾỉ không ngừng từ trong miệng Lô Nguyệt Nguyệt lan tràn ra ngoài, cảm giác này rất thư thái, nhưng lại cảm thấy trống không, "Ừ. . . . . ."
Lúc này, cô không biết gì cả, động tác tay đã ngừng lại, cô thích cảm giác này, cảm giác được che chở, không muốn anh dừng lại;die»ndٿanl«equ»yd«onLăng Thiệu thấy cô dừng, rất khó chịu, có chút không vui lườm cô một cái, thấy cô rất vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn, anh nghĩ, anh phải nhanh chóng thỏa mãn cô, sau đó sẽ cho cô vui vẻ hơn. . . . . .
Thân thể của anh dời xuống một chút, đôi tay vẫn đùa bỡn ngực của cô, đầu lưỡi bắt đầu đi xuống, liếʍ một vòng ở trên rốn của cô,die»ndٿanl«equ»yd«onhắn ngẩng đầu lên nhìn cô, "Nguyệt Nguyệt, gọi tên anh, anh sẽ làm em thoải mái hơn. . . . . ."
Lô Nguyệt Nguyệt rêи ɾỉ kêu tên của anh, thấy Lăng Thiệu muốn cởi quần của cô, lúc này cô mới tỉnh táo lại một chút, "Lăng Thiệu, không thể! Không thể. . . . . ."