Có lẽ biểu cảm vui sướиɠ khi người gặp họa của Nhan Hạ quá rõ ràng nên chẳng bao lâu sau, Lục Phỉ đã phát hiện ra sự khác thường của vợ và con trai, anh nhận ra sự không tin tưởng tràn đầy trong đôi mắt cô, ánh mắt híp lại:” Em cảm thấy mình anh thì không thể chăm sóc tốt cho con trai sao?”
Thấy bộ dạng Lục Phỉ lúc này có chút thẹn quá hóa giận, Nhan Hạ giả vờ nghiêm trang lắc đầu:” Anh có thể chuyển lời hỏi thăm của em cho con, em chỉ lo anh bị con mình làm nũng mà không nhịn được tước vũ khí đầu hàng, chứ không phải anh từng có tiền án sao? Anh còn nợ con trai một túi khoai tây chiên đó!”
“Đã bị lừa gạt một lần, anh còn sẽ bị lừa lần thứ hai sao? Vợ à, em cứ yên tâm rằng anh sẽ chăm sóc con mình thật tốt.” Lục Phỉ nói không nhanh không chậm, trong giọng nói còn mang theo sự tự tin.
Nghe vậy, Nhan Hạ cũng không còn ý kiến.
Cả ngày ở bên nhau, có lẽ Lục Phỉ cũng nên biết rằng một đứa trẻ năm tuổi khó chăm như thế nào, thật ra cô cũng rất mong đợi được thấy khoảnh khắc Lục Phỉ gặp khó khăn như thế nào.
Buổi chiều, giờ tan học, Nhan Hạ và Lục Phỉ lại đứng ngoài vườn trẻ chờ đợi.
Một lúc sau, hai người cuối cùng cũng thấy con nhà mình, Lục Phỉ lập tức đi đến ôm Lục Hạo vào lòng như ngày hôm qua.
Tuy nhiên, hôm nay có một sự khác biệt, đó chính là đôi mắt cô giáo Lý vẫn luôn lấp lánh nhìn chằm chằm vào Lục Phỉ, sau khi cố gắng xác nhận lại nhiều lần liên tục, cô mới nhỏ giọng hỏi: “ Lục nam thần?”
Nghe được câu này, Nhan Hạ hoảng sợ, nghĩ thầm, bị nhận ra rồi?
Lập tức, cô nắm chặt tay Lục Phỉ, Lục Phỉ đưa tay giữ lấy bàn tay cô, truyền cho cô sức mạnh, sau đó anh bình tĩnh nhìn về phía cô giáo Lý:” Đúng vậy”.
Thấy Lục Phỉ thừa nhận, cô giáo kia suýt chút nữa không kìm được mà thét lên, hôm qua cô đã nghi ngờ chuyện này, dù cho hôm qua đã cố gắng đi phản bác lại bản thân, nhưng bây giờ nhìn thấy một lần nữa, cái cảm giác quen thuộc ấy lại ùa về.
Chính là anh ấy. Thật đúng là Lục nam thần.
Aaaaaaaaaa………….
Cô vui mừng sắp ngất mất!
Thời gian trôi qua, mất một lúc, cô giáo Lý mới tìm về được nhịp tim của bản thân, nhìn về phía Nhan Hạ rồi lại quay sang nhìn Lục Hạo đang ngồi trong vòng tay anh, cô lập tức nói:” Lục nam thần, anh yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chuyện anh đã kết hôn và có con, thế nhưng bây giờ anh công khai đi đón Lục Hạo là bởi vì muốn công khai chuyện này rồi phải không?”
“Đúng vậy.” Lục Phỉ vẫn tỏ ra cao lãnh trả lời ngắn gọn.
Thế nhưng cô Lý lúc này cũng chẳng thèm để ý, đôi mắt cong lên: “Lục nam thần, thấy anh hạnh phúc như vậy tôi đã cảm thấy đủ rồi.” ( fan girl Lý trí (*^^*))
“Cảm ơn cô” thấy cô giáo Lý vẫn còn rất tỉnh táo sau khi nhận ra mình, đối với một fan mà bản thân ngoài ý muốn gặp được, thái độ Lục Phỉ tốt hơn rất nhiều.
Cô giáo Lý vừa cười vẫy tay chào hai người, vừa kích động nói:“Hẹn gặp lại, haha, tôi là fan đầu tiên biết tin Lục nam thần đã kết hôn.”
Lục Phỉ không nói gì, anh chỉ kéo tay Nhan Hạ đưa cô vào trong xe.
Ngồi trong xe, cảm giác sợ hãi vừa rồi của cô mới dần lắng xuống.
Nhớ lại bộ dạng khẩn trương của cô khi bị phát hiện, Lục Phỉ kêu tên cô. Nhan Hạ nghe vậy liền ngẩng đầu, cô nhìn anh đầy nghi hoặc.
Lục Phỉ thở dài một cái, anh chậm rãi mở miệng hỏi:” Nhan Hạ, anh chính là một kẻ không được công nhận sao?”
“……….”
“Nếu không vì sao em lại sợ mọi người biết anh là chồng của em như vậy?” Lục Phỉ nói xong, con ngươi trong trẻo lạnh lùng tựa như còn có thêm một tia lên án.
Hiểu được dụng ý của Lục Phỉ, Nhan Hạ nhỏ giọng nói xin lỗi:” Là do em chưa chuẩn bị tâm lí xong.”
Nhan Hạ rất tin tưởng vào tình cảm giữa hai người, thế nhưng, đối với việc phải đưa mối quan hệ này ra ngoài ánh sáng, cô còn có chút lo lắng, băn khoăn, trong mắt đa số công chúng, Lục Phỉ chính là nam thần cao cao tại thượng (1), không thể với tới, mà người đàn ông đó, lại chính là người cùng cô kết hôn, sinh con, cùng làm bạn với cô suốt bảy năm trời.
Mỗi lần nghe người xung quanh khen ngợi, sùng bái anh, cô lại cảm thấy vô cùng tự hào, dù cho không ai biết cô là vợ người đàn ông đó, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui vẻ, tự nhủ chỉ cần bản thân biết là đủ rồi.
Nhưng bây giờ, khi muốn công khai chuyện này, cô lại có áp lực tâm lý lớn!
Cô đang sợ, sợ sự yên bình hạnh phúc này sẽ bị phá hủy.
Nói xong, thấy Lục Phỉ vẫn nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích, Nhan Hạ có đôi chút chột dạ, nhưng cô vẫn tiếp tục biện hộ:” Vừa nãy là lần đầu tiên bị người lạ nhận ra, em cảm thấy bất ngờ, không kịp thích ứng mà, về sau em sẽ thích ứng dần dần.”
Thấy cô tội nghiệp giải thích, Lục Phỉ có chút nghiêm túc dặn dò:” Nhan Hạ, bất kể chuyện như thế nào, anh cũng hi vọng em sẽ vui vẻ, nếu như……”
Lục Phỉ chưa nói xong, Nhan Hạ đã đưa tay che miệng anh lại, kiên định trả lời:”Em rất vui.”
Nghe vậy, Lục Phỉ cũng không có ý kiến gì nữa, anh đưa tay ôm lấy cô, dùng hành động nói lên tất cả.
Cảm nhận hơi ấm trên người anh, Nhan Hạ bỗng cảm thấy cả cơ thể tràn ngập sức mạnh, cô nghĩ lại những điều mình còn băn khoăn trong lòng, rồi chợt nhận ra, những điều đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Dù cho có công khai quan hệ thì chồng cô vẫn như trước, vẫn là chồng của cô, con cô vẫn là con cô mà. (Ý chị là hai thứ quan trọng nhất là chồng và con vẫn không thay đổi thì còn điều gì để phải lo lắng nữa)
Nhớ đến con trai, Nhan Hạ lập tức nhìn lên, chỉ thấy Lục Hạo tỏ vẻ như không biết câu chuyện hai người đang nói, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm mình và Lục Phỉ, không quấy nhiễu cũng không nháo loạn, Nhan Hạ ngay lập tức bị con trai mình giết chết! (ai có thể góp ý dịch sát hơn không ạ chứ mình cũng không biết nên dùng từ gì cho hợp tâm trạng của nữ chính nữa)
Đáng yêu quá!
Nhìn theo ánh mắt của Nhan Hạ, Lục Phỉ cũng hướng mắt về phía đứa con trai ngoan của mình, ngay sau đó, anh nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn của Lục Hạo, thấp giọng hỏi: ” Con trai, con đang làm gì vậy?”
Thấy hai người lớn trong nhà đều chú ý đến mình,Lục Hạo ồm ồm nói:” Ba, mẹ, nam thần là cái gì vậy? Vừa nãy cô Lý cứ gọi ba là Lục nam thần, ba không phải là Lục Phỉ sao?”
Cái gì?
Nghe xong vấn đề của Lục Hạo, Nhan Hạ hơi cong khóe môi, liếc nhìn Lục Phỉ một cái, nói: “Anh giải thích đi.”
Lục Phỉ dừng một chút, sau đó lại chậm rãi mở miệng:” Nam thần chính là đối tượng được phái nữ yêu thích, hoặc là thần tượng, là người có khuôn mặt vóc dáng đẹp.”
“Vậy thì Hạo Hạo cũng là nam thần đúng không?” ánh mắt cậu sáng trong:” Trong lớp cũng có rất nhiều bạn gái thích chơi với con.”
Nghe vậy, Nhan Hạ cũng không nhịn được mà nở nụ cười, cô kéo Lục Hạo ra khỏi vòng tay của Lục Phỉ, ôm lấy cậu, đưa tay búng nhẹ cái mũi nhỏ, cô nhẹ giọng trả lời:” Da mặt thật là dày, cùng lắm con cũng chỉ là một ŧıểυ Nam thần thôi.”
“ŧıểυ Nam thần cũng được.” Lục Hạo nghe xong, vui vẻ nói.
Thấy hai mẹ con chơi đùa với nhau, ánh mắt Lục Phỉ dường như lướt qua một chút ý cười, sau đó,anh mở cửa xuống xe, đi đến ngồi vào ghế tài xế, quay đầu về phía hai người nói:” Thắt chặt dây an toàn, chúng ta về nhà!”
“Đi thôi.” Lục Hạo giòn giã đáp lời, giọng nói vui sướиɠ thể hiện tâm trạng vui vẻ của cậu, sau khi xe bắt đầu chuyển bánh, cậu ngồi kể cho Nhan Hạ nghe những chuyện thú vị trong buổi học hôm nay ở nhà trẻ, cuối cùng, cậu ta còn nghêu ngao hát bài hát mới được học.
Nhìn Nhan Hạ và Lục Hạo qua kính chiếu hậu, trong lòng Lục Phỉ có chút xúc động, cảm giác ấm áp cứ thế tràn lan trong tim.
Đôi mắt đen trở nên sắc bén, anh sẽ không để cho bất cứ ai phá hủy tổ ấm của mình.
Vợ con của anh, anh sẽ dùng toàn lực để bảo vệ bọn họ dưới cánh chim của mình.
********
Trong khi gia đình Lục Phỉ đang ấm áp bên nhau thì bên kia đang có một gia đình trong tình cảnh thấp thỏm không yên.
“Tử Phàm, tình hình hiện tại cái phải là không quá khả quan hay không?” Văn Di hỏi chồng, trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Không cần lo lắng, chỉ là có vài người lợi dụng thời cơ để gây chuyện thôi, đợi dư luận trôi qua, người hâm mộ đón nhận, tất cả sẽ không còn vấn đề gì nữa.” Úc Tử Phàm nắm chặt tay vợ mình, an ủi cô.
“Tình hình hiện tại đã như vậy, nếu em bước ra ngoài ánh sáng………” Văn Di nói ra lo lắng của bản thân, cô thật sự sợ mình sẽ trở thành cản trở, phá hủy sự nghiệp của chồng mình.
“Chuyện có trở nên tồi tệ hơn nữa thì chỉ cần chúng ta vẫn là một gia đình là được, khiến cho em phải che giấu nhiều năm như vậy là lỗi của anh.” Nói xong, Úc Tử Phàm cầm tay Văn Di đặt bên môi khẽ hôn một cái.
Sự nghiệp đúng là quan trọng, thế nhưng vợ con của anh còn quan trọng hơn.
“Nhưng………”
Văn Di còn chưa nói xong, điện thoại của Úc Tử Phàm bỗng vang lên, anh thấy là người đại diện gọi đến nên vội vàng trả lời.
“Chuyện tốt, anh Tào nói, công ty giải trí Chí Tôn không biết vì sao mà hướng dư luận mạng đi theo hướng có lợi cho chúng ta.”
“Chí Tôn? Đó không phải là công ty giải trí lớn nhất trong giới sao? Bọn họ tại sao lại giúp mình? Có mục đích gì hay không?” Văn Di lúc đầu là fan ruột của Úc Tử Phàm, vì anh, cô đã tìm hiểu không ít thông tin về làng giải trí, giới showbiz, vì vậy cũng biết công ty giải trí Chí Tôn.
“Tạm thời chưa biết họ có mục đích gì, có lẽ, vài ngày nữa sẽ có manh mối lộ ra thôi.” Úc Tử Phàm có chút lo lắng, chắc chắn là có âm mưu, khi chưa biết rõ mục đích bên trong mà tiếp nhận sự giúp đỡ của Chí Tôn làm anh cũng có chút không thoải mái.
Mà cũng rất nhanh, ngày thứ ba sau chuyện này, Úc Tử Phàm cuối cùng cũng biết được nguyên nhân.
Có người đăng một chùm ảnh lên mạng, tin này ngay lập tức thay thế cho tin tức ẩn hôn của Úc Tử Phàm.
1. cao cao tại thượng: ở vị trí cao không thể với tới, chỉ có thể ở dưới chiêm ngưỡng ( Theo em đấy ạ)