Lời nói của Nhan Hạ khiến Lục Phỉ ngồi ở ghế điều khiển có chút ngạc nhiên, ánh mắt sáng rực nhìn Nhan Hạ, con ngươi màu đen sâu thẳm hơi co lại, “Thật sao?”
“Dù thế nào thì cũng phải học cách khắc phục, vì anh, cũng là vì con trai.” Nhan Hạ trịnh trọng nói, cô không thể trốn sau lưng Lục Phỉ mãi mãi được, cũng không thể để con trai trốn ở chỗ tối, không để người khác biết ba nó là ai ?
Lúc đó, sau khi con ra đời, Lục Phỉ đã lấy được giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời anh, mặc kệ người đại diện phản đối, muốn công khai cuộc sống hôn nhân của mình.
Là cô đã lùi bước !
Không phải nguyên nhân khác, chỉ là vì cô mắc một loại bệnh——Chứng sợ xã hội.
Bởi vì loại bệnh này, ngoài Lục Phỉ ra, cô không hề muốn có quá nhiều giao tiếp với bất kì ai cả.
Cũng bởi vì điều này, cuối cùng Lục Phỉ đã từ bỏ ý định công khai này, lúc bị paparazzi theo sát nhất không dám về nhà, mỗi lần trở về đều phải đi vòng, khi cùng nhau ra ngoài du lịch, bọn họ cũng cần phải tách nhau ra hai ba ngày, để bảo đảm sẽ không có người hoài nghi đến họ.
Vì cô, Lục Phỉ cẩn thận đến cực hạn.
Mà mấy năm nay, dưới sự tích cực phối hợp điều trị với bác sĩ của cô, bệnh tình đã ngày càng tốt hơn, tuy vẫn còn không quen với ánh mắt người khác nhìn mình, nhưng cô đã có thể dẫn con ra đường bình thường, dùng bữa ở nơi đông người.
Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, vậy cô cố gắng thử xem lại có sao?
Cũng không thể cứ để Lục Phỉ nhường cô mãi được.
Nhìn lúm đồng tiền trên má Nhan Hạ bởi vì biểu tình trầm tĩnh mà biến mất ở trên mặt, môi mỏng của Lục Phỉ khẽ mím lại, đôi mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn Nhan Hạ, nửa ngày sau, mới vươn tay xoa xoa đầu Nhan Hạ, “Anh sẽ để cho mẹ con em nhận được lời chúc phúc của toàn thế giới !”
Tuy lời nói có chút khoa trương, nhưng lại là suy nghĩ chân thật nhất của Lục Phỉ.
Anh đã đi đến đỉnh cao sự nghiệp diễn xuất của mình, địa vị hiện nay ở giới giải trí, nɠɵạı trừ đứng sau một số lão tiền bối, trong những nam nghệ sĩ cùng tuổi không ai có thể bằng được anh, càng không cần nói tới, hiện tại công ty vì muốn giữ lại anh, cũng đã chia cổ phần cho anh.
Là một cổ đông của công ty giải trí lớn nhất trong giới giải trí hiện nay, tiếng nói của anh trong giới giải trí cũng đã rất quyền lực.
Giữ cho vợ con có cuộc sống an ổn, đã không còn khó khăn nữa.
“Ân.” Nghe Lục Phỉ nói, khóe môi Nhan Hạ hơi cong lên, trên mặt mang theo ý cười, chỉ cần có anh ở đây, cô tin tưởng mọi thứ sẽ không có vấn đề gì cả.
Thấy lúm đồng tiền trên má Nhan Hạ lần nữa hiện lên, mắt Lục Phỉ hơi tối lại, vươn ngón tay thon dài trắng nõn, chạm nhẹ lên lúm đồng tiền, sau đó không nhanh không chậm nói, “Cho dù muốn công khai, cũng không thể nóng vội, anh sẽ để công ty tiến hành sắp xếp cẩn thận, bây giờ anh đang được nghỉ, nhiệm vụ duy nhất của em chính là ngoan ngoãn ở cùng anh, biết chưa hả ?”
Lúc nói chữ cuối, âm cuối của Lục Phỉ hơi gợi lên, cộng với giọng nói đặc biệt của anh thật đúng là gợi cảm mê người, Nhan Hạ cứ như vậy nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt mình này, mơ mơ màng màng trả lời một chữ “ừm”.
Nhận được sự đồng ý của vợ mình, lại nhìn nhìn biểu tình mơ màng của cô, ánh mắt thanh đạm thường ngày của Lục Phỉ mang theo một tia tự đắc.
Anh thật sự phải bảo dưỡng tốt nhan sắc của mình, đây mới là mấu chốt để quyến rũ vợ.
Nếu fan của Lục Phỉ nhìn thấy bộ mặt thật của anh lúc này, chỉ sợ một đám đều sẽ bị dọa ngốc, bởi vì cái người trước mắt này đã không còn là “Nam thần quốc dân” có bộ dáng người lạ chớ đến gần trong mắt bọn họ nữa rồi !
*
Kế tiếp, sau khi Nhan Hạ đồng ý sẽ ngoan ngoãn ở cùng Lục Phỉ, cô và anh cùng đến rạp chiếu phim, thông qua lối vào vip rất thuận lợi đi vào phòng chiếu phim, mà không có ai chú ý tới sự tồn tại của hai người.
Ngồi xuống ở vị trí chuyên dụng của các cặp đôi, Lục Phỉ rất thản nhiên mà ôm eo Nhan Hạ.
“Chúng ta xem bộ phim điện ảnh nào của anh ?” Nhan Hạ nghiêng đầu hỏi Lục Phỉ ngồi bên cạnh.
“《Hoàn hồn》.” Giọng nói trầm tĩnh của Lục Phỉ chậm rãi vang lên bên tai Nhan Hạ, nghe có vẻ phá lệ êm tai.
Nghe vậy môi Nhan Hạ khẽ gợi lên, ngửi mùi hương đặc biệt của anh, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng màn hình lớn.
Mỗi một bộ phim truyền hình của Lục Phỉ đều sẽ để cho cô xem, mỗi một bộ phim điện ảnh Lục Phỉ đều sẽ dẫn cô cùng đi xem, không phải vì cái khác, chỉ là vì, trong đó là một thế giới——thế giới thuộc về Lục Phỉ.
*
Hai người hưởng thụ hình thức yêu đương của một cặp đôi bình thường, cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn cơm, cùng nắm tay nhau đi dạo, bất tri bất giác, đã đến 4 giờ chiều.
“Nên đi đón con trai rồi.” Nhan Hạ nhắc nhở, vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịch nói, “Mưu kế của thằng nhóc đó càng ngày càng nhiều rồi.”
Nghe thấy lời của Nhan Hạ, Lục Phỉ nhớ tới cảnh tượng lúc dỗ con trai ngủ hôm qua.
Tối hôm qua, trên giường trong phòng Lục Hạo.
Một cái đầu nhỏ của Lục Hạo hơi lộ ra khỏi chăn, sau đó đè thấp thanh âm, nói nhỏ: “Ba ba, ba cho con ăn một lần snack khoai tây thì con sẽ không cần cứ tâm tâm niệm niệm nó nữa rồi, thật đó, hơn nữa cũng sẽ không nói cho mẹ biết.”
“Không được, ba ba sẽ không làm những việc dấu giếm mẹ con như vậy ! Còn về snack khoai tây, thì phải xem biểu hiện của con rồi ! Biểu hiện tốt, ba ba sẽ thương lượng với mẹ cho con ăn snack khoai tây.” Lục Phỉ bất đắc dĩ an ủi nói, dạ dày của con trai hơi yếu, chức năng tiêu hóa cũng hơi yếu, những thức ăn chiên xào quá nhiều dầu mỡ sẽ tăng thêm gánh nặng cho cậu, bây giờ đang giúp cậu điều dưỡng tốt dạ dày, làm sao có thể để cậu ăn mấy thức ăn như snack khoai tây được, chỉ có đợi cậu lớn một chút, thân thể nuôi dưỡng tốt rồi, vợ anh mới có thể suy xét đến đi?
“Vậy con phải biểu hiện như thế nào?” Đôi mắt Lục Hạo sáng lấp lánh nói, có vẻ đặc biệt đáng yêu.
“Ba ba nghĩ xong rồi sẽ nói với con.”
“Ngoéo tay.”
“Ừ, ngoéo tay!”
Cứ như vậy, trong lúc Nhan Hạ không biết, Lục Phỉ và Lục Hạo đã đạt thành hiệp ước quân tử.
Mà hiện tại, Lục Phỉ nhớ tới, mới phát hiện hình như chính mình đã không cẩn thận bị Lục Hạo mang xuống hố rồi ? Con trai tuy là một đứa tham ăn, nhưng sẽ tuyệt đối không dám cãi lại mệnh lệnh của vợ mình, trực tiếp cầu xin chính mình còn không phải là muốn anh nói giúp sao?
Ngẫm lại đánh giá hiện nay của Nhan Hạ với Lục Hạo, Lục Phỉ cũng không thể không nói một câu, mưu kế của con trai anh quả thật rất nhiều !
Một lát sau, Lục Phỉ cùng Nhan Hạ hai người đã đến trường mầm non.
Theo tiếng chuông vang lên, lúc một đám bánh bao dễ thương đeo trên lưng chiếc cặp nhỏ từ trong đi ra, cổng trường mầm non lập tức trở nên huyên náo.
Dựa theo từng lớp từng lớp, sau khi đếm chính xác mấy đợt, Nhan Hạ xuống xe.
Lúc vừa mới vòng qua xe đi về phía cổng trường, Lục Phỉ trực tiếp xuống xe.
“Anh......” Nhìn thấy Lục Phỉ đeo kính râm, Nhan Hạ cảm giác được ngoài ý muốn, vội vàng nhìn xung quanh, sợ có người chú ý tới Lục Phỉ, “Sao anh lại xuống xe vậy?”
“Không phải nói là cùng đi đón con trai sao? Nhìn thấy hai người chúng ta đang đợi nó, nó sẽ rất vui.” Lục Phỉ cười nói, nếu đã quyết định muốn công khai, anh cũng không cần quá trốn tránh nữa, hơn nữa, dưới tình huống như bây giờ, căn bản sẽ không có người chú ý tới hai phụ huynh đang đón con như bọn họ, trước kia không xuất hiện, chỉ là vì để loại bỏ một phần vạn khả năng kia thôi !
Nhìn bộ dáng thản nhiên của Lục Phỉ, lại nghĩ đến ánh mắt chờ mong của con trai, Nhan Hạ không phản đối nữa, cùng Lục Phỉ đứng đợi ở cửa.
Rất nhanh, cô giáo của lớp Lục Hạo đã dẫn đội ngũ đi ra.
Lục Hạo đứng ở vị trí đầu tiên, ánh mắt lập tức nhìn thấy Nhan Hạ, lúc nhìn thấy ba ba cũng đứng ở đó, trên mặt Lục Hạo toàn là kinh hỉ, phụt một tiếng chạy về hướng Lục Phỉ, “Ba!”
Lục Phỉ đón lấy Lục Hạo đang xông qua đây, lập tức bế cậu lên, bàn tay to vững chắc đỡ lấy mông của Lục Hạo.
“Ba ở cổng trường đón con rồi !” Lục Hạo hưng phấn nói, hai cánh nhỏ trực tiếp móc ở cổ của Lục Phỉ.
“Ừ, tới đón con rồi, về sau chỉ cần có thể, đều sẽ đứng ở cổng đón con.” Nghe thấy giọng nói hưng phấn của con trai, Lục Phỉ trong chốc lát hơi đơ người ra.
Trong nháy mắt, câu nói mà Nhan Hạ đã nói trước đó, thẳng tắp chạy đến trong đầu anh, “Thật ra, con trai cũng rất muốn anh có thể tham gia hội thi thể ȶᏂασ gia đình với nó !”
Một chút chua xót đột nhiên ập vào trong lòng, vì Nhan Hạ, anh tựa hồ đã có chút không chú ý tới cảm xúc của con trai !
Lục Phỉ có cảm giác như vậy, Nhan Hạ cũng có.
Nhìn biểu hiện hưng phấn của Lục Hạo, cô mới phát hiện, con trai nhà mình lại để ý đến chuyện này như vậy.
Nghĩ đến ước định lúc nãy của mình với Lục Phỉ, lòng Nhan Hạ bỗng được buông lỏng, cô đã có một quyết định chính xác !
Mà lúc này, sau khi sắp xếp xong cho những đứa trẻ khác cô giáo quay đầu lại nhìn một nhà ngọt ngào của Nhan Hạ, tự nhiên trong lòng có chút kích động, một nhà này đứng cùng nhau quả thật quá hợp rồi !
Trước kia cô chỉ từ xa nhìn thấy qua ba của Lục Hạo, tuyệt đối không có được nhìn kỹ như hôm nay, tuy rằng lúc này đối phương còn đang đeo kính râm, nhưng từ những bộ phận được dư ra tuyệt đối có thể nhìn ra là một cực phẩm mỹ nam.
Thì ra, Lục Hạo không chỉ gen của mẹ tốt, mà gen của ba cũng không tệ !
Thấy cô giáo nhìn chằm chằm Lục Phỉ, Nhan Hạ có chút sợ đối phương nhìn ra gì đó, vội vàng mở miệng nói, “Cô Lý, chúng tôi đi trước đây, lại đây, con trai, chào cô đi con.”
Nghe thấy lời của Nhan Hạ, Lục Hạo lập tức nở nỉm cười rực rỡ nhìn cô giáo, “Cô Lý, chào tạm biệt cô ạ !”
“A......tạm biệt !” Cô Lý kịp phản ứng lại, lập tức trả lời nói, sau đó ho nhẹ một tiếng, hơi cúi đầu xuống.
Lúc ngẩng đầu lên, một nhà ba người Nhan Hạ đã chậm rãi đi xa.
Nhìn theo bóng lưng của họ, trong lòng cô Lý vò đầu bứt tai, a a a……cô ở trước mặt phụ huynh trường học mất mặt như vậy phải làm sao đây? Cô thế nhưng lại nhìn một đứa trẻ nhìn đến hoa mắt, quá mất mặt! Chỉ là Lục Hạo bây giờ còn nhỏ như vậy lại có thể yêu nghiệt đến vậy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một nam thần gây họa cho chúng sinh !
Nghĩ đến nam thần, cô Lý đột nhiên nhớ đến nam thần Lục Phỉ của mình, cô đột nhiên cảm thấy, ŧıểυ Hạo Hạo hình như có chút giống với vị nam thần này ?