Tầm mắt Chung Đình Bạch dừng trên chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ngu Thanh Vãn, sau đấy lại lẳng lặng dời tầm mắt, hỏi với giọng điệu tự nhiên: "Không có chuyện gì cả, tại anh vừa đến công ty luật gần đây liên hệ luật sư giúp cô Giản, tiện đường đi qua đây, nên vào xem thế nào."
Ngu Thanh Vãn sửng sốt, căng thẳng hỏi thành tiếng: "Luật sư? Xảy ra chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Chung Đình Bạch bình tĩnh: "Cô Giản không nói với em à? Cô ấy và chồng hiện tại của cô ấy đang kiện tụng ly hôn."
Cô kinh ngạc: "Ly hôn ư?"
Chung Đình Bạch tiếp tục nói: "Chồng của cô Giản ngoại tình trong hôn nhân, thậm chí còn có một đứa con riêng, bây giờ cô Giản đang nghĩ cách ra tòa ly hôn, cố gắng đấu tranh cho mình thêm một chút."
Ngu Thanh Vãn biết chuyện tình cảm của Giản Giảo. Mấy năm trước khi Giản Giảo còn đang làm giáo viên cho nhà họ Dung thì tình cờ quen được người chồng hiện tại. Sau khi hai người yêu đương được ba năm, Giản Giảo định ra nước ngoài theo như kế hoạch du học ban đầu, không muốn ảnh hưởng bởi chuyện yêu xa, thế là đề nghị chia tay.
Nhưng đối phương lại đề nghị muốn cùng tới nước Mỹ với Giản Giảo, thậm chí còn từ bỏ cả sự nghiệp của mình ở thành phố Lâm.
Giản Giảo vô cùng cảm động, tới nước ngoài không lâu đã đồng ý kết hôn với đối phương.
Ai mà ngờ được, hiện giờ chỉ qua có vài năm mà hôn nhân lại xảy ra biến cố, khiến người ta không khỏi xuýt xoa.
Chẳng trách tối qua Giản Giảo lại nói những lời đó với cô.
Quan sát vẻ mặt của cô một lúc, Chung Đình Bạch mới bình tĩnh nói: "Ban đầu trông chồng của cô Giản có tình cảm rất sâu đậm với cô ấy, không ngờ chỉ mới vài năm ngắn ngủi, lòng người đã đổi thay, thậm chí còn có con riêng ở ngoài."
"Đối phương có quyền có thế, thành ra cuộc ly hôn này cũng khó kiện, gần đây cô Giản luôn lo lắng về chuyện này."
Nói rồi, anh ta khựng lại một thoáng, sau đấy mới ôn hòa nói: "Xin lỗi, là anh nhiều lời."
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, không ngờ rằng Giản Giảo lại gặp phải chuyện này, trong lòng cũng khó tránh khỏi nặng nề.
"Không sao, làm phiền anh rồi anh Chung."
Chung Đình Bạch cụp mắt cười khẽ: "Nên làm mà."
...
Bận rộn cả một ngày, tới tối Ngu Thanh Vãn mới về tới nhà, một mình ăn xong bữa tối, rồi lại uống hết bát thuốc Đông y phải uống hằng ngày, cuối cùng mới đi lên tầng về phòng ngủ.
Sau khi nghe chuyện của Giản Giảo, tâm trạng cả buổi tối của cô đều loạn cào cào.
Hạ Thành đi công tác mấy ngày nay, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, phòng ngủ chính rộng lớn khó tránh khỏi cảm giác trống rỗng.
À không, cũng không phải còn một mình cô.
Còn có con thỏ kia nữa.
Ngu Thanh Vãn ôm con thỏ vào phòng ngủ chính trên tầng, đặt nó trên thảm, sau đó định vào nhà vệ sinh tắm.
Vào trong bật đèn lên nhìn, cô bất ngờ tới sửng sốt.
Không biết từ bao giờ đối diện bồn tắm trong nhà vệ sinh đã có thêm một tấm kính sát đất cực lớn, phản xạ ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Kỳ lạ, lẽ nào Hạ Thành cho người tới lắp à?
Đợi tắm rửa xong đi ra, Ngu Thanh Vãn bật đèn đầu giường lên, ánh sáng vàng ấm chiếu xuống, xóa tan sự vắng lặng trong phòng.
Lúc này, điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng rung lên.
Cô cầm điện thoại lên, là một cuộc gọi video.
Không ngờ anh lại đột nhiên gọi video tới, hơi thở Ngu Thanh Vãn thắt lại, ấn kết nối.
Trong màn hình điện thoại, khung cảnh trông có vẻ ở văn phòng, người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, chiếc kính gọng vàng đeo trên sống mũi cao thẳng, ánh sáng lạnh chiếu xuống từ trên cao, trong ánh mắt sâu hun hút sau mắt kính là vẻ u ám khó hiểu, bờ môi mỏng khẽ mím lại.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn nhìn thấy dáng vẻ anh đeo kính, vẻ tàn nhẫn trên mặt anh vô tình được che giấu, ngược lại có thêm cảm giác cấm dục văn nhã, lạnh lùng kiềm chế, trông hơi khác so với lúc bình thường.
Khiến cô không nhịn được mà nhìn tới mức hơi thất thần.
Anh lên tiếng trước: "Tới nhà rồi à?"
Ngu Thanh Vãn lập tức hoàn hồn lại: "Ừm."
Hạ Thành đóng máy tính trước mặt lại, cụp mắt nhìn cô: "Sao không gọi điện cho anh."
Cô không biết phải trả lời thế nào, buổi chiều bận rộn như thế, làm gì có thời gian gọi điện cho anh.
Nghĩ tới đây, Ngu Thanh Vãn thấy hơi áy náy.
Lúc này bỗng nhớ tới gì đó, Ngu Thanh Vãn hoang mang chớp mắt, chuyển chủ đề hỏi anh: "Sao anh đột nhiên lại muốn đổi gương trong nhà vệ sinh vậy?"
Bên kia điện thoại, Hạ Thành giơ tay tùy ý kéo cà vạt, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Không phải em đặt đồ trong đó sao?"
Dứt lời, Ngu Thanh Vãn hoang mang, không nhận ra anh nói tới cái gì: "Đồ gì cơ?"
Vừa hỏi xong, kí ức muộn màng ùa về, cô chợt nhớ ra, tối hôm đó lúc vừa chuyển tới, cô giấu mấy chiếc hộp nhỏ bên dưới tủ trong nhà vệ sinh.
Bị anh phát hiện rồi sao?
Mặt Ngu Thanh Vãn bỗng chốc đỏ ửng lên, đầu ngón tay siết chặt vỏ chăn dưới người.
Thấy cô nhớ ra rồi, Hạ Thành cười khẽ, thong dong nói: "Thấy em để mấy hộp đó ở trong tủ, anh còn tưởng em muốn thử ở đó."
Cái gì... thử ở đó, làm gì có cái kiểu diễn giải như anh chứ!
Đột nhiên hiểu ra tác dụng của tấm gương kia, trong đầu Ngu Thanh Vãn không kìm chế được mà tưởng tượng tới cảnh tượng đó, cô xấu hổ đến mức thực sự muốn cúp máy luôn.
Vốn dĩ trong lòng vẫn còn loáng thoáng mong đợi anh về sớm một chút, nhưng bây giờ lại đột nhiên không muốn anh về nữa.
Đã ba bốn ngày trôi qua rồi mà cô vẫn cảm thấy eo hơi mỏi.
Đối diện điện thoại, Hạ Thành nhìn xương quai xanh trắng nõn của cô gái trong màn hình, trên đó còn mơ hồ có thể thấy được dấu vết lốm đốm mà anh để lại lần trước, trông vô cùng ái muội.
Tầm mắt chậm rãi lướt qua dấu hôn vẫn còn sót lại dưới xương quai xanh của cô, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại.
"Hình như nhạt đi rồi."
Có lẽ là vì đã làm "chuyện kia" rồi nên Ngu Thanh Vãn cảm thấy chỉ một ánh mắt tùy ý của anh bây giờ cũng có thể dễ dàng nhóm lên một ngọn lửa trên người cô, thiêu đốt khuôn mặt cô nóng hừng hực.
"Em tắt video đây..."
Hạ Thành khẽ giọng ngăn lại: "Đừng tắt, để anh ngắm em thêm chút nữa."
Cô lập tức cắn chặt môi, hơi nóng lặng lẽ bốc lên từ vành tai.
Ngắm... ngắm cái gì chứ.
Ngu Thanh Vãn vốn cảm thấy chiếc váy ngủ này của cô rất bình thường, nhưng qua ánh mắt anh, dường như chẳng che giấu được gì vậy, bị anh nhìn sạch.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Thành không ngẩng đầu, nói vào đi.
Cửa văn phòng mở ra, một nữ thư ký xinh đẹp mặc váy ngắn công sở đi vào, trên khay bưng một cốc cà phê đen.
Nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt người đàn ông sau bàn làm việc, nữ thư ký sững sờ, ngay sau đó, cô ta lắc eo, bưng cà phê đi tới, trong lòng tính toán xem nên hắt cà phê lên chỗ nào trên người anh thì tốt.
Cô ta làm việc ở trụ sở chính của tập đoàn Hạ Thị tại thành phố Yến chưa lâu, cũng nghe nói chuyện Hạ Thành đã kết hôn.
Nhưng kiểu đàn ông có địa vị như bọn họ, lúc đi công tác cũng sẽ không thiếu phụ nữ ở bên ngoài.
Cho nên cô ta mới nghĩ cách tranh thủ thời cơ tối nay.
Giọng người phụ nữ dẻo quẹo, dẫm giày cao gót đi tới gần anh, khay trong tay rục rịch, muốn tìm đúng cơ hội hắt lên người anh.
"Sếp Hạ... anh..."
Lời còn chưa dứt, Hạ Thành đã mất kiên nhẫn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, vẻ mặt cũng coi như dịu dàng ban nãy đã biến mất tăm, thay vào đó là vẻ lạnh lùng ở công ty lúc bình thường.
"Ra ngoài."
Vẻ mặt người đàn ông thực sự quá lạnh lùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ đối diện với điện thoại khi nãy, cảm giác chèn ép và bực dọc khó mà bỏ qua ập tới.
Người phụ nữ lập tức bị dọa cho tái mặt, can đảm lúc mới đi vào biến mất sạch, cà phê trong tay suýt chút thì tạt lên người mình.
"Vâng..."
Cô ta vội vã bưng khay lui ra.
Ở đầu bên kia điện thoại, đúng lúc mạng đang lag, Ngu Thanh Vãn chỉ mơ hồ nghe thấy một giọng nữ trẻ tuổi.
Không phải anh đang ở văn phòng sao? Muộn thế này rồi sao lại có phụ nữ?
Trong đầu bỗng vang vọng những lời Chung Đình Bạch nói với cô vào buổi chiều, có lẽ là chuyện Giản Giảo ly hôn kích thích cô, khiến trái tim của Ngu Thanh Vãn bỗng bắt đầu sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Lag khoảng mười mấy giây, mạng trở lại bình thường.
Trong màn hình, vẻ mặt người đàn ông không thấy được gì bất thường.
Ngu Thanh Vãn cắn môi, bỗng hỏi rằng: "Anh chuyển sang camera sau đi, em muốn xem văn phòng của anh..."
Lời nói dối của cô nghe hơi khập khiễng, Hạ Thành cười rất khẽ, cũng không vạch trần, mà đổi thành camera sau theo như yêu cầu của cô, chậm rãi quay một vòng, để cô nhìn thấy môi trường xung quanh mình.
Cách bài trí không khác văn phòng ở thành phố Lâm lắm, trong văn phòng không có một ai.
"Nhìn thấy chưa?"
Thấy anh thản nhiên như vậy, vẻ mặt Ngu Thanh Vãn lại trở nên mất tự nhiên.
Cô khẽ ho một tiếng: "Phòng nghỉ ngơi thì sao?"
Hạ Thành chỉ đành đứng dậy khỏi ghế văn phòng của mình, đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi, quay cảnh tượng bên trong cho cô xem.
Trống rỗng, được trang trí với gam màu lạnh, ga giường màu đen trải rất phẳng phiu, không tìm thấy chút hơi thở của phụ nữ nào.
Xem ra là cô nghĩ nhiều thật rồi.
Có lẽ là chuyện ly hôn của Giản Giảo kích thích tới cô thật, đến cả một chút chuyện nhỏ cũng khiến cô không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung.
Thấy cô gái trong điện thoại nhíu mày, Hạ Thành dừng lại, giọng điệu vô thức dịu đi một chút, kiên nhẫn giải thích với cô.
"Bà Hạ, trong phòng không có người khác đâu."
Cô mím môi: "Em vừa nghe thấy giọng phụ nữ rồi."
Vẻ mặt Hạ Thành không có gì khác thường: "Vào đưa cà phê, đã đuổi ra rồi."
Trước đây Hạ Thành chưa từng dùng thư ký nữ, tối hôm nay Sầm Duệ xin nghỉ đột xuất, không biết ở đâu ra một thư ký nữ vào đưa cà phê.
Lúc nãy người phụ nữ kia định tới gần anh là anh đã biết cô ta có ý định gì rồi.
Ở đầu bên kia điện thoại, Ngu Thanh Vãn mím môi, trong giọng điệu là sự ghen tuông đến cả chính cô cũng chẳng nhận ra.
"Sếp Hạ vất vả quả, đêm hôm còn phải uống cà phê nữa."
Dứt lời, chỉ thấy Hạ Thành nhìn chằm chằm cô vài giây, cảm xúc trong ánh mắt sau kính không rõ, đuôi mắt hẹp hài hơi nhếch lên, cười nhẹ đầy ý sâu xa.
Cô không hiểu ý trong ánh mắt anh, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
"Lần sau lên giường cũng gọi vậy nhé."
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn lập tức nghẹn lại, mặt đỏ bừng lên, cuối cùng không nhịn được lại mắng anh một câu.
"... Đồ biến thái."
Giọng điệu cô mềm nhũn, lúc mắng người cũng chẳng đáng sợ gì, ngứa cứ như bị mèo cào vào tim vậy.
Hạ Thành nhìn cô chăm chú, đột nhiên nói khẽ: "Bà Hạ, anh không có sở thích bảo thư ký nữ mang cà phê vào lúc nửa đêm đâu."
Giọng anh nhàn nhạt, nhưng lại rất trịnh trọng nghiêm túc.
"Bây giờ không, sau này cũng sẽ không, đã hiểu chưa?"
Người khác ngoại tình và phản bội, nhưng Hạ Thành sẽ không làm, hơn nữa vĩnh viễn cũng không làm được.
Những điều cô lo lắng hoàn toàn dư thừa, cũng không nên buồn bực suy nghĩ vì những chuyện chẳng thể xảy ra.
Cho dù anh có quyền thế địa vị như bây giờ hay không, ánh mắt cũng vĩnh viễn chỉ dừng lại trên người cô thôi.
Trong phòng ngủ trống rỗng yên tĩnh, lời người đàn ông vừa dứt, Ngu Thanh Vãn lập tức sững sờ.
Nghe ra được ý trong lời anh nói, tự dưng trong lòng cô chợt có cảm giác an toàn, nỗi bất an vì hồi chiều nghe được chuyện của Giản Giảo dường như cũng lặng lẽ bình tĩnh lại qua lời nói lúc này của anh, thậm chí còn thấp thoáng thêm chút ngọt ngào.
Cô cố nén khóe miệng đang cong lên, lại cố ý hỏi: "Cô thư ký đó có đẹp không?"
Hạ Thành đáp không chút do dự: "Không đẹp bằng em."
Anh thẳng thắn như vậy, thành ra lại khiến Ngu Thanh Vãn thấy hơi ngại ngùng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, nghe thấy anh nói như vậy, cô cảm thấy rất vui.
Chẳng có cô gái nào lại không thích được người mình thích khen đẹp cả, cô cũng vậy.
Ngu Thanh Vãn cắn môi, cố gắng không thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, lại dịu dàng hỏi anh: "Bao giờ anh về vậy?"
Hiện giờ đang xử lý chuyện nhà họ Cung, nhổ tận gốc cả một tập đoàn không dễ dàng gì, rất nhiều hợp đồng thương mại cần chấm dứt xử lý lại, Hạ Thành không rảnh rỗi được, mấy ngày nay anh đều thức đêm xử lý công việc, bận tới mức gần như không được chợp mắt mấy.
Cho dù là vậy, anh vẫn cụp mắt nhìn chằm chằm cô, khóe môi khẽ cong lên.
"Nói em nhớ anh đi thì tối mai anh sẽ về."
Mặt Ngu Thanh Vãn lập tức nóng bừng lên trong vô thức.
Rõ ràng trong đầu anh đang nghĩ tới làm những chuyện kia, dựa vào đâu mà cô phải nói trước chứ.
"Còn lâu em mới nói."
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy Hạ Thành chợt cất lời.
"Anh nhớ em."
Ánh đèn phòng ngủ vàng mờ, cách màn hình điện thoại, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông truyền ra từ loa điện thoại, vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch, xoa tan mọi nỗi cô đơn.
Trái tim Ngu Thanh Vãn bỗng đập mạnh, như có pháo hoa nổ bùm bụp bên tai, khiến người ta không nhịn được mà đầu choáng mắt hoa.
Con thỏ trong lòng cũng đột nhiên cử động, lỗ tai dựng lên, như nghe hiểu vậy, con ngươi màu ruby cũng xoay chuyển.
Rõ ràng cách ngàn dặm, nhưng như thể ở sát bên tai, lọt từng chút vào trong màng nhĩ, hành hạ dây thần kinh yếu ớt của cô.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, người đàn ông trầm giọng lặp lại một lần nữa.