Ánh mắt Tống Diệc Châu không dời đi, đáy mắt cũng không tính là ôn hòa.
Hắn biết hôm nay có tuyển dụng thư ký, nhưng không biết người cuối cùng được tuyển lại là cô.
Hắn nâng cốc cà phê lên, hơi nhíu mày.
“Đạm rồi.”
Đây là đang bới móc, Liên Chức không dám nói chính là do Phương Thành pha.
Cô nói: "Xin lỗi Tống tổng, lần sau tôi sẽ chú ý.
Cô đang định ra khỏi văn phòng, Tống Diệc Châu lại hỏi: "Biết tiếng Đức thương mại không?”
Liên Chức ngẩn người: "Có.”
“Bốn giờ có một cuộc họp video, cô đi với tôi.”
...
Đúng bốn giờ.
Chuẩn bị xong laptop và bút ghi âm, cùng Tống Diệc Châu đến phòng họp nhỏ.
Trong phòng họp chỉ có hai vị tổng giám đốc, nhìn thấy khuôn mặt mới của Liên Chức thì ánh mắt hơi dừng lại, chào hỏi với Tống Diệc Châu.
“Tống tổng, Steve bên kia đã chuẩn bị xong rồi.”
Tống Diệc Châu gật đầu ngồi xuống: "Nối máy đi.”
Sau khi trợ lý kết nối internet, đầu bên kia màn hình xuất hiện khuôn mặt của một người nước ngoài, hội nghị bắt đầu từ đó.
Liên Chức ngồi bên cạnh hắn.
Cô nhanh chóng mở bút ghi âm, đồng thời tay nhẹ nhàng gõ máy tính, đang nắm bắt từ ngữ hữu dụng nghe được.
Trạng thái của Tống Diệc Châu không giống với lúc nãy.
Hắn hiển nhiên đã vô cùng quen thuộc với những hội nghị như thế này, người tựa lưng vào ghế dựa, nhìn như hơi thả lỏng, nhưng lưng lại thẳng tắp.
Liên Chức vừa nghe vừa ghi chép.
Nội dung hội nghị là xe năng lượng mới của Đức, dự định thành lập nghiên cứu phát triển xe điện thông minh thuần túy ở Trung Quốc, trong lúc này đương nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của công ty đầu tư, giúp họ tìm đại lý đối tác.
Tống Diệc Châu đầu tiên nói rõ tính khả thi của chuyện này, vẫn chưa lập tức hứa hẹn hay tỏ bất kỳ thái độ gì.
Ngay cả Liên Chức không biết hắn có từng ở Đức hay không, lại hoàn toàn không có khẩu âm, cũng không giống giọng điệu nghiêm chỉnh của người Đức trong phim truyền hình.
m điệu của hắn trầm thấp lại vô cùng dễ nghe, ngữ điệu sẽ dừng lại ở chỗ thích hợp, mí mắt vừa nhấc vừa rơi nhìn thẳng đối phương.
Làm cho người ta cảm giác cực kỳ có sức thuyết phục.
Cuộc họp kết thúc.
Liên Chức nghe ra thái độ lập lờ nước đôi cuối cùng của hắn, cũng không có ý định lập tức tiếp nhận hạng mục này.
Nhưng có một đoạn lớn ở giữa bởi vì từ ngữ chuyên ngành quá nhiều, cô nghe lầm.
Liên Chức đang muốn trở về nghe lại, bổ sung biên bản hội nghị. Nhưng khi trở về phòng làm việc, Tống Diệc Châu nói: "Đưa những gì cô nhớ cho tôi.”
“Hả?”
Cô ngẩn ngơ nhìn hắn, rõ ràng là không lấy ra được.
Nhưng Tống Diệc Châu ngồi ở vị trí tổng giám nhìn cô, rõ ràng hắn ngồi cô đứng, nhưng ánh mắt của người đàn ông vô cùng áp bách và chăm chú.
“Tôi nói tiếng Trung.”
Liên Chức không địch lại uy áp, nhưng còn muốn giãy dụa một chút.
“Tống tổng, sau khi tôi trở về hoàn thiện sẽ giao cho ngài xem có được không?”
Hắn không nói lời nào, ánh mắt rơi trên mặt cô cũng không dời đi.
Liên Chức đành phải đặt ghi chép ở trên bàn làm việc của hắn, một quyển sổ mỏng manh, Tống Diệc Châu cầm qua mở ra, hắn khẽ nhíu mày, nửa câu không nói.
Liên Chức lại cảm giác trái tim đột nhiên đập thình thịch, phần ghi chép này của cô khẳng định không qua được cửa ải.
Tống Diệc Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
"ROI Multiple, cô dịch thành ROI."
Ngữ điệu của hắn bình thường, Liên Chức đột nhiên cảm giác mặt mình bốc hỏa, như có vô số cái kim nhỏ đâm vào da mặt.”
Đây là lỗi dịch đơn giản nhất.
“Tôi... Xin lỗi.”
Tống Diệc Châu dựa lưng vào ghế, lại nói: "Tại sao phía sau lại để trống một đoạn lớn?”
Giọng nói của hắn nghe không ra quá nhiều cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng không có quá nhiều suy nghĩ trong lòng.
Nhưng chính sự hờ hững chưa từng lọt vào mắt kia, khiến Liên Chức cảm thấy hận không thể độn thổ.
“Tôi... tôi... xin lỗi Tống tổng.” Liên Chức nói, “Đoạn này lúc ấy tôi nghe không hiểu, ngài cho tôi chút thời gian, tôi trở về lại—”