"Sư thúc, con đã bao lâu rồi chưa gặp người, còn không cho con nhìn người cho thỏa thích." Khanh Nhan cười phản bác.
Mộ Quân Niên liếc nàng một cái, nhẹ giọng hỏi: "Đường xa xôi, ngồi xe lâu như vậy, có mệt không?"
Khanh Nhan lắc đầu: "Không mệt, chỉ là phụ thân con..." Nói đến đây, nàng vẫn thấy buồn bã khó chịu, nhiều năm qua, phụ thân và sư thúc vì tìm thuốc cho nàng mà không biết đã vất vả bao nhiêu lần, đôi khi nàng còn nghĩ, chi bằng cứ mặc kệ, không chữa được thì thôi.
Mộ Quân Niên cong ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gõ lên trán Khanh Nhan đang chìm trong suy tư, dặn dò: "Đừng nghĩ lung tung, sư huynh sẽ sớm quay về thôi, đến lúc đó lấy được thuốc, biết đâu bệnh của con cũng có thể chữa khỏi ngay."
Khanh Nhan không khỏi tò mò: "Loài hoa đó thật sự có thể chữa khỏi hàn độc của con sao?"
"Ta cũng chưa từng thấy "Cửu trọng dương" nhưng ta đã từng thấy ghi chép trong sách y, công dụng của nó có thể hóa giải hàn độc nhưng cụ thể phải dùng như thế nào thì phải đợi lấy được rồi nghiên cứu thử nghiệm mới biết." Mộ Quân Niên giải thích cho nàng.
Nàng còn chưa được cảm nhận thế gian này một cách trọn vẹn, nếu có thể chữa khỏi bệnh, nàng đương nhiên muốn sống như người bình thường.
Khanh Nhan trở về Hạc Minh sơn trang, thấy trong viện của mình có nhiều đồ đạc bày biện mới, nàng không khỏi mỉm cười, dù là phụ thân hay sư thúc, đều quá mức cưng chiều nàng.
Nàng về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, lại ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là giờ Dậu, nha hoàn ŧıểυ Hoàn của nàng tiến vào hỏi có dùng bữa tối không, ngày thường nàng đều dùng một mình cũng thành quen nhưng nghĩ đến sư thúc gần đây giúp phụ thân quản lý sơn trang, ở ngay viện bên cạnh, thời tiết ấm áp, thân thể nàng cũng không dễ phát bệnh, nàng muốn cùng sư thúc dùng bữa.
Đến trước cửa viện của Mộ Quân Niên, vì y thích tĩnh lặng không thích người hầu hạ nên cũng không có ai thông báo, Khanh Nhan trực tiếp đến chính phòng gõ nhẹ hai tiếng, không đợi sư thúc đáp lời, nàng đã đẩy cửa vào, trước giờ nàng vẫn thân thiết với sư thúc, Khanh Nhan cũng không nghĩ nhiều, thẳng bước vào trong.
Không thấy có người trong phòng, Khanh Nhan lại vòng qua bình phong đi vào nội thất, không ngờ vừa vào trong, hơi nước bốc lên mù mịt xông vào mặt, nàng định thần nhìn kỹ mới thấy hơi nước đều tỏa ra từ chiếc bồn tắm lớn trong phòng, mà trong bồn tắm, sư thúc mà nàng muốn tìm lúc này đang cởi hết y phục, thân hình cường tráng lộ ra hơn phân nửa, y ngửa đầu nhắm mắt dựa vào bồn tắm.
Khanh Nhan hoảng hốt vô cùng, nàng không ngờ giờ này sư thúc lại đang tắm, mà nàng lại xông vào như vậy, còn nhìn thấy sư thúc tắm, may mà sư thúc như đang ngủ không phát hiện ra, nàng luống cuống định tránh đi, lại vì hoảng loạn mà đụng phải giá đồ cổ bên cạnh.
"Á…" Nàng không nhịn được kêu lên
"Ai đó?" Nam nhân lạnh lùng hỏi,
Mộ Quân Niên đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra, y đã lâu không xử lý nhiều chuyện vụn vặt trên trang, hiếm khi muốn thanh tĩnh một chút nhưng y vốn thích sạch sẽ, ra ngoài một chuyến nhất định phải tắm rửa mới có thể an tâm nghỉ ngơi.
Hắn mở mắt, thấy Khanh Nhan mặt đỏ bừng, e thẹn nhìn hắn, Mộ Quân Niên cũng không ngờ hắn đang tắm trong phòng, nàng lại chạy vào nhưng hắn chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, thấy nàng ngây người, liền bình tĩnh nói: "Nhan nhi, con ra ngoài trước đi!"
"Ta... ta không cố ý... ta cũng không ngờ người đang tắm... ta... ta đi ngay!" Khanh Nhan luống cuống định giải thích với hắn nhưng khi mắt vô thức liếc xuống bộ ngực trần của sư thúc, nàng mới nhận ra bây giờ không phải lúc giải thích, đành phải vội vã lui ra ngoài.
Mộ Quân Niên nhìn nàng luống cuống tay chân, không khỏi lắc đầu bất lực, xác nhận nàng đã ra ngoài mới đứng dậy khỏi bồn tắm, nhanh chóng lấy quần áo trên ghế mặc vào.
Khanh Nhan mặt đỏ bừng chạy thẳng về viện của mình, không ngừng đập đầu tự trách mình quá hấp tấp, sao không ngoan ngoãn gõ cửa đợi sư thúc đáp lại rồi mới vào nhưng trong lúc tự trách, trong đầu nàng lại không ngừng hiện lên hình ảnh nàng nhìn thấy cơ thể ẩn hiện dưới lớp áo của sư thúc.