Mộ Quân Niên nhìn biểu cảm của nàng và đoán được rằng nàng hoàn toàn không biết gì về hành động sắp xảy ra, nàng dừng lại một chút rồi nói: "Tốt... Sư thúc sẽ giúp ngươi ngay nhưng một khi bắt đầu thì không thể tùy tiện kết thúc được..."
Áo choàng màu đen dài thướt tha mà hắn vừa khoác lên người nàng giờ đây lại được chính tay hắn nâng lên. Ánh trăng chiếu rọi lên làn da thiếu nữ, khiến nó trông như ngọc trắng trong suốt.
Mộ Quân Niên chợt nhận ra đêm nay chính là đêm trăng tròn, mặt trăng tròn như đĩa ngọc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ban ngày, chiếu rõ thân hình xinh đẹp của thiếu nữ lúc này. Nếu Khanh Nhan tỉnh táo, chắc chắn cô ấy sẽ đỏ mặt vì cảnh này.
Mộ Quân Niên cũng bị khung cảnh trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh hít sâu vài hơi để điều hòa hơi thở, trải chiếc áo choàng đen lên mặt đất, kéo ŧıểυ cô nương lên và đặt cô ấy lên áo choàng. Với chiếc yếm mỏng manh che thân, vòng một đầy đặn và trắng ngần của cô ấy lộ ra, những đường cong khó cưỡng của cơ thể cô ấy ngầm báo cho anh biết cô ấy đã khao khát đến mức nào.
"Nhan Nhi... Ta... Ta sắp bắt đầu." Mộ Quân Niên dường như đang thông báo cho nàng nhưng thực ra anh biết nàng đã chìm trong cơn say dục, không còn nghe thấy lời anh nói nữa.
Bàn tay đẹp mắt với những đốt tay rõ ràng nhẹ nhàng kéo chiếc yếm của nàng xuống, những ngón tay anh chạm vào đôi gò bồng đảo tròn trịa của thiếu nữ. Nam nhân dường như có thiên phú trong lĩnh vực này, anh ấn vào hai bên ngực căng tròn của ŧıểυ cô nương và bắt đầu xoa bóp, ngón tay còn không ngừng kẹp lấy đầu nhũ đang cứng đờ.
"A... Sư thúc... Ngứa... Rất ngứa..." Khanh Nhan nhắm mắt, rêи ɾỉ và cọ xát đôi chân, cảm giác như có hàng trăm con móng vuốt đang cào xé bên dưới.
Mộ Quân Niên hiểu ý, tay anh di chuyển xuống phía dưới, cuối cùng giúp nàng cởi bỏ qυầи ɭóŧ, mở rộng đôi chân thon dài, để lộ vùng kín non nớt không được che phủ. Nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng còn chưa trưởng thành nhưng không biết có phải vì du͙© vọиɠ trỗi dậy hay không, mà cô toát lên một vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
Ngón tay nam nhân dừng lại giữa đôi chân của thiếu nữ, ánh mắt anh trở nên u ám, không vội vàng khám phá vùng bí mật ẩm ướt phía dưới, mà nhẹ nhàng chạm vào điểm nhạy cảm đang nhô lên vì du͙© vọиɠ ở phía trên.
Chưa từng có ai chạm vào nơi nhạy cảm của nàng, nay bị ngón tay nam nhân khẽ cào cấu, Khanh Nhan dường như tỉnh táo hơn đôi chút, nàng giãy giụa đẩy ra: "Không... ư... đừng... đừng chạm vào đó..."
Lúc này sao có thể dừng lại được, Mộ Quân Niên dễ dàng chế ngự hai tay nàng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dỗ dành: "Ngoan, đừng sợ, ta giúp nàng giải độc để nàng dễ chịu hơn."
Sư thúc... ta... ta sợ...Khanh Nhan vô cùng khó xử, vừa mong chàng giúp nàng xoa bóp nhiều hơn để chống lại sự trống rỗng, vừa cảm thấy sợ hãi khi bị sư thúc đụng chạm vào nơi riêng tư như vậy.
Thực ra sách y thuật ghi chép về chuyện giao hợp nam nữ đều rất nghiêm túc, chỉ vài câu qua loa, nàng nào biết được rằng còn phải để đối phương chạm vào nơi riêng tư như vậy.
Bàn tay to nóng bỏng của Mộ Quân Niên vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, không nói một lời đã điều chỉnh tư thế của thiếu nữ, một tay cởi bỏ quần áo của mình, không ngừng hôn lên khuôn mặt nàng và những giọt nước mắt nơi khóe mắt, giọng khàn khàn dỗ dành: "Đừng sợ, nếu sợ quá thì ôm chặt sư thúc, sư thúc sẽ không làm hại nàng."
Cự vật dưới háng chàng vì "Cửu trọng dương" mà sưng tấy mãi không tan, lúc này không có quần che chắn, Khanh Nhan dù bị dục độc làm cho thần trí không được tỉnh táo cũng không thể không chú ý đến vật nam tính kiêu hãnh đó, đầu dươиɠ ѵậŧ to như quả trứng ngỗng, thân dươиɠ ѵậŧ gân xanh ẩn hiện, tỏa ra hơi thở đáng sợ.
Mộ Quân Niên để Khanh Nhan nằm ngửa trên mặt đất, chàng cúi người chống tay lên người nàng, vòng tay nàng qua cổ mình, bàn tay to nắm lấy đôi chân trắng ngần như ngọc của thiếu nữ, dang thẳng sang hai bên, để chàng có thể đặt mình vào giữa hai chân nàng, rồi nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của mình, nhẹ nhàng để trụ nàng, từ từ để hạ thể của hai người cọ xát vào nhau.