Bầu không khí im bặt, tiếng gió dịu dàng bên tai dường như đã thổi mạnh hơn, theo câu nói của Tần Kiêu, trở thành thứ vũ khí sắc bén đâm vào màng tai yếu ớt của Kha Ninh.
Lúc này, hai chữ “trai bao” có sức chấn động hơn bất kỳ một điều gì khác, tựa như một thanh kiếm ngấm chất kịch độc, tàn nhẫn cắm thẳng vào mối quan hệ đang mơ hồ ám muội của bọn họ, tuyên bố chấm dứt hẳn.
Kha Ninh vô cùng kinh ngạc, cậu trợn to hai mắt nhìn Tần Kiêu, trong đầu trống rỗng.
Trầm ngâm rất lâu, lúc này Tần Kiêu mới dám ngước mắt lên nhìn cậu, chỉ chớp mắt một cái, hắn liền nhìn thấy sự chấn động kịch liệt tương tự như chán ghét trong tròng mắt của Kha Ninh… Vẫn là ánh mắt ghét bỏ, vẫn là sự kinh ngạc sâu sắc đón chào hắn.
Quả nhiên, chỉ cần là người bình thường, ai cũng sẽ cảm thấy phản cảm với những gì hắn từng trải qua.
Yết hầu Tần Kiêu nghẹn đau, hắn dùng hết tất cả sức lực duy trì gương mặt không xúc động, khẽ gật đầu, cho Kha Ninh một câu trả lời xác thực: “Ừ, trai bao. Chính là kiểu người như em nghĩ, nói chuyện, tiếp rượu, ngủ cùng.”
Toàn thân Kha Ninh cứng đờ, đến cả phản ứng cơ bản nhất cậu cũng không có.
Nhưng Tần Kiêu là một người giỏi quan sát, nhất là với người hắn quan tâm. Cho nên giờ phút này, trên gương mặt Kha Ninh tỏ vẻ kinh tởm, cho dù chỉ là một biểu cảm nhỏ nhoi thoáng qua, điều này vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Bụi hoa hải đường bên cạnh dần dần phai màu, gió mát đập xuống tan tác trên mặt đất, không còn gì để nói nữa, Tần Kiêu đứng dậy khỏi băng ghế dài, không nói tiếng nào rời khỏi.
Những câu chửi khó nghe hơn nữa cũng có cả, câu từ bẩn thỉu như chui ra từ hậu môn, nhưng Tần Kiêu nghe nhiều rồi, cũng không sao cả.
Bởi vậy, khi hắn nhìn thấy trong mắt Kha Ninh hiện lên vẻ ghét bỏ chỉ trong một cái chớp mắt, hắn cũng không thấy ngoài ý muốn, bởi vì điều này đã nằm trong dự đoán của hắn. Ngay từ giây phút hắn lựa chọn thẳng thắn với cậu, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Chỉ là đến tận bây giờ, Tần Kiêu không thể trốn tránh được cảm giác… hơi cô đơn, đó là sự sa sút tinh thần khi hi vọng bị dập tắt.
Bởi vì hắn đã thật sự mong đợi.
Hắn kỳ vọng Kha Ninh có thể không giống những người kia, có thể nhìn hắn bằng ánh mắt đủ khoan dung, tốt nhất là còn có thể mỉm cười vỗ vai hắn, nói mấy câu cũ rích cũng được: “Ai cũng bình đẳng, ai mà chẳng có quá khứ, sống ở hiện tại mới là quan trọng nhất.”
——–Hóa ra chỉ là một ước muốn xa xỉ.
Cho nên hắn đứng dậy, chạy trốn, vờ như vừa xong chưa có chuyện gì xảy ra.
Thật ra giống như trước đây… dùng thân phận điều phối viên cảnh nóng để gần gũi với Kha Ninh đã là rất tốt rồi, nếu lấy thân phận một Tần Kiêu thật sự mà gần gũi với cậu, nhất định sẽ bị ghét bỏ.
Kha Ninh nhất định sẽ không thích hắn, sẽ không ngước nhìn hắn bằng ánh mắt mong mỏi, bởi vì hắn không xứng.
Tần Kiêu đi rồi, chỉ còn lại một mình Kha Ninh. Cậu ngây người sững sờ hồi lâu tại chỗ, nước mắt nóng rực không biết đã chảy đầy gương mặt từ bao giờ.
Cả người cậu rét run, run đến nỗi toàn thân mất khống chế, cứ như đang đắm mình giữa trời đông giá rét trong tháng 12: “Sao lại thế…”
Chuyện này vượt xa khỏi phạm vi dự liệu của cậu, thậm chí vượt qua khỏi phạm vi cậu có thể chịu đựng được.
Trước lời nói thật ấy, cậu đã nghĩ tới kết quả tệ nhất: Cùng lắm thì Tần Kiêu từ chối cậu, không cho cậu cơ hội nữa; hoặc Tần Kiêu nói mình là một tên đàn ông cặn bã, lúc nào cũng có thể mập mờ với bất cứ ai; hoặc là… Cho dù thế nào đi chăng nữa, cậu đều không thể ngờ được Tần Kiêu đã từng như vậy.
Thế nhưng điều này có thật sự quan trọng không? Không đâu. Có ảnh hưởng đến tình cảm cậu dành cho Tần Kiêu không? Không đâu.
Bởi vì cậu thật sự thích hắn mà, thích Tần Kiêu, thích tất cả mọi thứ của người đàn ông này, kể cả quá khứ, hiện tại và tương lai, thích đến mức đủ để vượt qua bức tường ngăn cách giữa bọn họ.
Ngây ngẩn mãi, cuối cùng Kha Ninh mới phản ứng được. Cậu chớp mí mắt vẫn còn vương nước mắt, cuống quýt xoay người thì phát hiện ra không thấy bóng lưng Tần Kiêu đâu nữa.
Cậu vội vàng đuổi theo trong hành lang, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cầu thang trống trải không một bóng người.
Đèn trên nền tường xi măng rất âm u ảm đạm, ánh sáng vàng yếu ớt đập vào mắt, Kha Ninh cứ đứng như vậy trên đỉnh cao nhất của cầu thang, không cam lòng hô lên một tiếng, “Xin lỗi, không phải em có ý này…”
Có tiếng vang vọng, thế nhưng không có ai đáp lại, người đi rồi, ai sẽ trả lời cậu đây?
Trái tim quặn đau, cảm giác mất mát như thủy triều dâng lên nhấn chìm Kha Ninh. Cuối cùng cậu vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại, chuyện gì xảy ra vậy? Là cậu vứt bỏ Tần Kiêu sao? Hay Tần Kiêu bỏ cậu đi rồi?
Lúc nãy, trước khi Tần Kiêu xoay người rời đi, hắn còn nhìn cậu thật sâu một cái. Cậu bắt được sự hụt hẫng và thống khổ trong đôi mắt hắn, còn có nỗi mặc cảm mờ mịt như khói bụi bao trùm.
Kha Ninh dịch chuyển từng bước chân trên cầu thang một cách chậm rãi, phía sau kéo ra một hình bóng mơ hồ.
Rốt cuộc vì sao chuyện này lại thành ra như vậy? Rõ ràng là hai người cùng nhau lên đây nhưng hiện tại, chỉ còn một mình cậu lẻ loi đi xuống.
“Tần Kiêu…” Tiếng khóc nức nở của Kha Ninh dội lại khi cậu va vào tường, tiếng vang yếu ớt xao động.