Tư thế của Kha Ninh hoàn toàn lõa lồ, cậu cưỡi trên người Trình Tây Vân, quay lưng về phía Tần Kiêu. Phần mông mềm mại chôn vùi khe hở bí ẩn, khiến Tần Kiêu không tài nào rời mắt nổi.
Trong thời gian quay phim không cho phép hút thuốc, Tần Kiêu chỉ cắn điếu thuốc chưa đốt trong miệng, bao thuốc lá trong tay bị hắn siết chặt nhăn nhúm.
Hắn muốn kéo Kha Ninh xuống khỏi người Trình Tây Vân.
Còn muốn đè nhóc này xuống đất, trói chặt tay chân cậu vào, sau đó tự tay banh hai cánh mông thịt mềm mềm ra, tận mắt nhìn thấy cái lỗ nhỏ ẩn giấu bên trong khe hở.
Cái suy nghĩ này… không thể chịu nổi.
Tần Kiêu ép buộc bản thân từ từ nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là hình ảnh Kha Ninh và Trình Tây Vân mây mưa. Hắn hít sâu một hơi, cổ họng nóng rát không ngừng nuốt nước bọt.
———–Hắn không thể dừng được những suy nghĩ xấu xa của mình đối với Kha Ninh.
Không thể phủ nhận, Kha Ninh diễn rất khá, khá tới mức khiến người khác xem là có thể n*ng được.
Mỗi khi cậu cử động, da thịt trần trụi bên ngoài sẽ thấm ra mồ hôi, mỏng manh mịn màng, dưới tia sáng rọi xuống giống như ngọc lưu ly tráng men.
đa͙σ diễn chọn cậu cho vai diễn của bộ phim này, thật sự là mắt sáng biết châu ngọc. Bởi vì trông Kha Ninh rất thuần khiết, thuần khiết đến mức giống như một vị Phật không nhiễm bụi trần. Đột nhiên ngoảnh mặt đi sẽ không ai có thể liên hệ hình ảnh của cậu với bộ phim điện ảnh có các cảnh quay ngập tràn tình sắc thế này.
Càng thánh thiện thì càng khiến người ta thèm thuồng. Những kẻ phàm tục đều thích xem cái này.
Vào giờ phút này, Tần Kiêu chính là một người phàm đang có ham muốn đối với bậc thánh nhân.
Ánh mắt hắn không thể rời khỏi cơ thể trần truồng của Kha Ninh, mạch đập điên cuồng, mỗi một lần đập giống như muốn phá tan mạch máu, cuồn cuộn chui ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt, quả thật so với bất kỳ một bộ phim sεメ nào hắn từng xem thì càng khiến cho người ta máu nóng sôi sùng sục hơn.
“A…!”
Cảnh nóng hôm nay quá kịch liệt, cả Kha Ninh và Trình Tây Vân cứ như đang thực sự diễn một cảnh xxx oanh liệt. Tiếng kêu của Trình Tây Vân giống như chiếc lược sượt qua lá tôn khiến người ta khó nhịn. Trong chớp mắt cao trào ấy, cô ôm chặt Kha Ninh.
Chứng kiến cảnh này chỉ có bốn người là đa͙σ diễn, phụ trách quay phim, phụ trách ánh sáng và Tần Kiêu.
Giống như một bức tranh xuân cung sống động diễm lệ bày ra trước mặt bọn họ, màu sắc và âm thanh có đủ, sóng nhiệt ồ ạt. Bốn người đàn ông ở đây đều đã chào cờ rồi, có ba người cương vì nữ chính, một người cương vì nam chính.
“Ha…”
Kha Ninh không nhịn được phát ra tiếng gầm lên trầm thấp, cậu tạm thời chưa thể nào thoát khỏi vai diễn. Phản ứng sinh lý khiến da đầu cậu tê dại, nằm nhoài lên người Trình Tây Vân vội vã thở dốc.
Bỗng nhiên con ngươi Tần Kiêu co rút sâu thẳm, giống như đầm nước sâu không nhìn thấy đáy, sắc mặt cũng trở nên đáng sợ, tái nhợt cứng nhắc.
Rõ ràng hắn đã dạy dỗ Kha Ninh tốt như vậy thì phải vui vẻ mới đúng… Thế nhưng một điều phối viên cảnh nóng như hắn lại không hề cảm thấy thành công, ngược lại trái tim hắn như chìm xuống, kéo theo cả dây thần kinh của hắn, hình ảnh trước mắt không ngừng chìm xuống nước, đau rát khiến hắn khó chịu đến cực điểm.
Từ lúc Kha Ninh bước chân vào phòng hắn, Tần Kiêu chẳng nói với cậu được mấy câu, chỉ có điều vẫn hướng dẫn động tác cho cậu, giống như một người máy không cảm xúc.
Nhưng Kha Ninh không phải khúc gỗ, cậu có thể cảm nhận được tâm tình đối phương không tốt. Tối nay Tần Kiêu sao vậy? Vì sao không vui? Vì cậu nên mới không vui sao?
Trăn trở mãi vẫn không nghĩ ra được đáp án, Kha Ninh dứt khoát không nghĩ nữa mà hỏi thẳng: “Anh Kiêu, có phải có điều gì khiến anh mất vui không?”
“Không có.” Giọng điệu Tần Kiêu yếu ớt, không nhìn ra được vẻ mặt hắn, “Cảnh quay buổi chiều cậu diễn rất tốt, có thể tốt nghiệp được chưa?”
Nói xong, hắn bị tàn thuốc cháy hết làm bỏng tay, trầm giọng chửi một tiếng, Kha Ninh mới biết người này đang che giấu cảm xúc.
Cậu cười cười không nói gì, coi như đang trả thù Tần Kiêu mà ngấm ngầm giấu tâm sự trong lòng không nói ra, im lặng bò lên giường, lặng lẽ chờ Tần Kiêu trước mặt nằm lên.
Là một điều phối viên cảnh nóng giàu kinh nghiệm, Tần Kiêu rất chuyên nghiệp. Hơn nữa với quá khứ trước đây của mình, hắn hoàn toàn có thể tự do khống chế sinh lý của bản thân, không dễ bị mất kiểm soát trước những cảnh sắc gợi tình.
Nhưng bây giờ Kha Ninh đẹp đẽ trong trẻo nằm trên giường nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lúng liếng giống như mùa xuân đầy sức sống đã đến, khiến hắn đánh mất hết nỗ lực tự kiềm chế.
Tần Kiêu sải bước cưỡi lên người Kha Ninh, đưa ra mệnh lệnh với cơ thể trẻ trung xinh đẹp này: “Không được nhúc nhích.”
——–Không được phép trốn tránh.
“Em không động đậy.”
——–Em không muốn chạy trốn đâu.
Gương mặt Kha Ninh trắng trẻo mịn màng như phấn, cực kỳ ngoan ngoãn để mặc hắn đùa nghịch.
Tần Kiêu thật sự không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu được, đầu lưỡi trơn trượt giống như con mãng xà, lưu luyến liếʍ qua các kẽ ngón tay Kha Ninh, liếʍ đến những khớp xương nổi lên, để lại vệt nước bọt ướt át.
Lúc thực hiện những việc này, trong đầu hắn đang tưởng tượng ra cảnh quay ở phim trường ngày hôm nay mà mình chứng kiến——-
Khe mông Kha Ninh căng mịn mây mẩy, đường nét quyến rũ nhất trần đời, ẩn giấu vô số niềm vui đáng để khám phá. Nơi ấy có cái lỗ nhỏ, chỉ cần cắm vào…
“Thầy Tần đang nghĩ gì thế?”
Kha Ninh nhìn chăm chú vào đôi mắt càng ngày càng đỏ của hắn, gác đôi chân vừa thon vừa dài lên. Ngón tay tròn trịa sáng bóng như ngọc nhẹ nhàng mân mê giữa ngực Tần Kiêu.
“Đang nghĩ…” Cổ tay Tần Kiêu nắm chặt chân cậu, khàn giọng nói: “Đang nghĩ nên dạy em thế nào mới tốt hơn.”
Hắn liếʍ đôi chân Kha Ninh đến ướt át sáng bóng, từ mắt cá chân mượt mà trắng loáng đến đầu gối, sau đó môi trên không nhẹ không nặng mυ"ŧ vào một cái.
Nhưng hắn lại nhớ ra sáng mai Kha Ninh sẽ làm những chuyện này với Trình Tây Vân, vì vậy trong lòng càng ấm ức khó chịu.
Bỗng nhiên giống như muốn hả giận, hắn bế Kha Ninh xuống giường, đè cậu xuống mặt thảm hoa văn màu sắc trang nhã trên sàn, cúi người xuống hung hăng cắn lên xương quai xanh của Kha Ninh một cái.
Giống như một con sói hoang để lại ký hiệu độc nhất vô nhị của mình lên con mồi.
“A, đau!” Kha Ninh khó chịu nhăn mày.
Tần Kiêu liền nhả miệng ra, kéo theo một sợi chỉ bạc chưa đứt, “Đau là được rồi, đau mới có thể khiến em nhớ kỹ.”
Không thể không nói, phương pháp của hắn giống như một kiểu trừng phạt.
Làn da Kha Ninh vô cùng mềm mại mịn màng, giống như một lớp tinh bột có thể hòa tan bất cứ lúc nào. Nơi ấy bị răng Tần Kiêu cắn qua, trên da xuất hiện dấu răng đỏ sẫm càng trở nên nổi bật hơn.
“Sh——–, sao anh để lại dấu vết trên người em? Mai lại bị đa͙σ diễn mắng mất…”
Tần Kiêu đâu còn quan tâm đến chuyện này, tất cả suy nghĩ đen tối, sự kiêng dè và sáng suốt đều bay mất rồi, chỉ còn người trước mặt đang chiếm đóng đại não của hắn.