Kha Ninh tự giác đứng phắt dậy, thể hiện sự lễ phép.
Cậu đứng đối diện sát với Tần Kiêu, nhìn vào tròng mắt đen thẫm của đối phương, càng thấy căng thẳng và mất tự nhiên hơn. Hiếm khi nào cậu nảy sinh cảm giác này với một gương mặt xa lạ.
“Anh Kiêu là điều phối viên cảnh nóng nổi tiếng trong ngành.” đa͙σ diễn có giao tình từ trước với Tần Kiêu, thân thiết khoác lên bả vai hắn, nói: “Nhiều cảnh giường chiếu xuất sắc trong các bộ phim trước đây đều nhờ có anh ấy, anh ấy chịu trách nhiệm chỉ đa͙σ cảnh quay.”
Điều phối viên cảnh nóng?
Vẻ mặt Kha Ninh tỏ ra mờ mịt, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy nghề này, cảm giác rất xa lạ, nghe giống một ngành nghề tình nguyện hỗ trợ các nghề khác.
“Hai vị này là nhân vật chính, Kha Ninh, Trình Tây Vân, biết cả rồi chứ?” đa͙σ diễn hỏi người đàn ông tên Tần Kiêu này.
Tần Kiêu nhướng mày, nhếch miệng hờ hững cười: “Biết, hai vị rất nổi tiếng.”
Mỗi khi mỉm cười, hốc mắt Tần Kiêu sẽ hõm xuống vừa phải, giống như được quét qua một lớp bóng mờ khiến cho ngũ quan cực kỳ sắc nét, so với lúc không cười thì nổi bật hơn mấy phần.
—–Ít nhất thì, ấn tượng đầu tiên của Kha Ninh với người đàn ông này là như thế.
“Anh Kiêu mà ra tay thì kiểu gì cũng thuận lợi.” đa͙σ diễn cười tít cả mắt, nói với Kha Ninh và Trình Tây Vân, “Anh ấy là tôi đặc biệt mời tới, sau này tất cả cảnh hôn, cảnh giường chiếu trong phim đều giao hết cho anh ấy, do anh ấy chỉ đa͙σ.”
Tần Kiêu vừa được nhắc đến huých bả vai y, khóe miệng nhếch lên: “Ngài đa͙σ diễn, cậu đừng tâng bốc tôi thế.”
“Anh Kiêu, xin chào.” Kha Ninh lập tức gật đầu, khiêm tốn bắt tay với Tần Kiêu.
Trình Tây Vân đang áo rách quần manh không tiện lắm nên chỉ có thể ngồi trên giường, mặc dù cô không đứng dậy nhưng cũng mỉm cười, gật đầu ra hiệu chào Tần Kiêu.
“Xin chào.” Tần Kiêu chìa tay ra bắt tay với Kha Ninh, cũng nhìn Trình Tây Vân mỉm cười: “Yên tâm, bằng chuyên môn của mình, tôi sẽ hỗ trợ hai người vài thủ thuật để thể hiện tốt những cảnh thân mật.”
Kha Ninh không nghe hết những gì hắn nói, sự chú ý của cậu đã đặt hết lên xúc cảm bàn tay. Tay Kha Ninh rất mẫn cảm, làn da mềm mại cảm nhận được sự thô ráp trong lòng bàn tay đối phương, bị ma sát có hơi ngứa ngáy.
Vì để cho các diễn viên phát triển được cảm xúc của mình, đa͙σ diễn thuật lại rõ nội dung và ý tưởng cảnh quay cho Tần Kiêu, sau đó tạm thời ra khỏi phòng. Chỉ còn lại ba người bọn họ trong không gian kín, phù hợp để mài giũa lối diễn cho nhau.
Đối mặt với người lạ, Kha Ninh có phần lúng túng, cậu đưa kịch bản trong tay cho Tần Kiêu: “Thầy, thầy Tần… Anh Kiêu, anh có muốn xem qua trước kịch bản không?”
“Tôi xem rồi.” Trước khi tới, Tần Kiêu đã xem qua hết nội dung chính của kịch bản, những cảnh giường chiếu của bộ phim cũng đã được thiết kế, vì vậy vừa đến đã có thể lập tức bắt tay vào làm việc, không cần mất nhiều thời gian trì hoãn.
“À…” Thu lại kịch bàn trong tay vừa đưa ra, Kha Ninh thoáng hơi bối rối xấu hổ.
Cậu không biết nên đứng hay nên ngồi, bèn lấy ly nước ô mai ướp lạnh mà trợ lý chuẩn bị sẵn bên cạnh, uống một ngụm nhỏ.
Tần Kiêu kéo một cái ghế nhựa đen qua rồi ngồi xuống, nói: “Đây là cảnh nóng đầu tiên của bộ phim, lời thoại trong kịch bản cũng không nhiều, chỉ lác đác vài câu, phải dựa vào bản thân để phát huy quả thật không dễ dàng.”
Kha Ninh tràn ngập sự đồng cảm gật đầu.
Chỉ vài câu của Tần Kiêu đã nói rất đúng chỗ, giúp cậu hóa giải những lo lắng mấy ngày liên tiếp. Cậu liền coi vị chuyên viên giám sát cảnh nóng đang ngồi trước mặt là cứu tinh ông trời phái xuống giúp mình.
Không ngờ câu kia của Tần Kiêu chỉ là lời khách sáo, sau đó hắn chỉ đích danh cậu phê bình: “Nhất là cậu, đa͙σ diễn nói vấn đề nằm trên người cậu. Cậu ta nói cậu không có kinh nghiệm nên không diễn tốt được.”
Trình Tây Vân hết cách, thấy dáng vẻ quẫn bách của Khả Ninh, mỉm cười gọi: “Nhóc trai tân ngây thơ, nói em kìa.”
Đối với hai từ “không có kinh nghiệm” và “không diễn tốt”, Kha Ninh rất muốn mở miệng phản bác, dù sao cũng là những từ không vẻ vang gì cho lắm, lại còn bị chỉ thẳng gọi tên như vậy, thật sự mất hết mặt mũi.
Nhưng cậu ngẫm lại, sự thật là như thế, đối phương chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Cũng giống như giáo viên trực tiếp chỉ ra sự thiếu hụt của học sinh, còn cậu là kiểu học sinh có thiên tư ngu dốt.
“đa͙σ diễn đã nói sơ qua tình huống của cậu rồi.” Tần Kiêu hỏi cậu: “Là vì ngại ngùng hay do không quen?”
“Vừa ngại… vừa không quen.” Kha Ninh nghịch ngón tay cuộn lấy trang kịch bản, nhanh chóng giải thích chuẩn xác thế nào là dễ dàng ngại ngùng.
Chuyện này rất thu hút sự chú ý của Trình Tây Vân, vẻ mặt cô cười trên nỗi đau của người khác, trêu chọc nói: “Nói trắng ra là không biết phóng túng, mấy chàng trai chưa từng làm chuyện đó đều như vậy.”
Chưa, từng, làm.
Gương mặt Kha Ninh đỏ rực như trái hồng chín, dường như chỉ cần chạm một cái là có thể chảy ra thứ nước quả ngọt ngào. Cậu chưa bao giờ hi vọng giờ phút này bản thân mình có thể trở thành một tay sành sỏi phong phú kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ, vài ba lần là có thể khiến cho người khác kêu cha gọi mẹ.
Tần Kiêu thấy cậu đỏ mặt, giống như chú cún nhỏ chỉ hận không đào được cái hố chui đầu vào, không nói thêm gì trêu chọc cậu nữa.
Chỉ là trước khi chỉ đa͙σ diễn viên diễn thế nào thì vẫn phải giải thích tình huống cụ thể với diễn viên. Đối với chuyện này, Tần Kiêu không hề úp mở tí nào, hắn hỏi thẳng Kha Ninh: “Nói với tôi thử xem, trước đây cậu làʍ t̠ìиɦ thế nào?”
Cách nói thản nhiên thoải mái, cứ như đang hỏi hôm nay Kha Ninh ăn gì buổi sáng.
“Dạ?” Kha Ninh đang uống nước bị sặc, ho khù khụ không ngừng: “Khụ khụ, em, em chưa từng làm…”
Đây là lần đầu tiên cậu được hỏi một câu thẳng thừng thế này, cứ coi như cậu thật sự từng làm thì… cũng không thể miêu tả kỹ lưỡng với một người xa lạ chỉ mới quen biết chưa đến mười phút, ngay trước mặt tất cả mọi người. Vẻ mặt lẫn cử chỉ của đối phương còn không hề có chút ngượng ngùng nào, cứ như chỉ có mình cậu là người bảo thủ lỗi thời.
“Ý tôi là cảnh giường chiếu…” Tần Kiêu biết rõ Kha Ninh hiểu nhầm rồi, giơ ngón trỏ chỉ lên kịch bản trong tay cậu.
Kha Ninh vừa cúi đầu là thấy ngay, đối phương đang chỉ vào đoạn cảnh nóng trong kịch bản, gương mặt càng ngày càng đỏ lựng.
Phần lớn trên đó miêu tả cảm xúc và sắc thái tình cảm, nhưng hành động cử chỉ cụ thể như thế nào thì biên kịch không chỉ rõ.
Khi lần đầu tiên đọc được đoạn này, Kha Ninh liền cảm thấy váng đầu, biên kịch bộ phim này nên đi viết ŧıểυ thuyết chứ không nên viết ra thứ kịch bản thế này.
“Cậu đã bị cắt rất nhiều lần cảnh này, cậu diễn thế nào? Diễn thử một lần cho tôi xem đi.” Tần Kiêu hít mạnh một điếu thuốc, phun ra làn khói trắng lượn lờ.
Tàn thuốc ánh lên đốm lửa đỏ vàng rồi nhanh chóng lụi tàn, Tần Kiêu dụi đầu thuốc lá dập lửa vào thùng rác bên cạnh.
Diễn thế nào? Cứ diễn như vậy thôi.
Dù sao cũng là một cảnh quay quan trọng, Kha Ninh có hơi xấu hổ khi phải làm mẫu. Cậu ngồi ở mép giường mãi không động đậy, chỉ hút đồ uống.
Tần Kiêu cũng không giục cậu, mãi đến khi thấy Kha Ninh chậm rãi hút cạn đến đáy ly nước ô mai mát lạnh, hắn mới cầm lấy cái gối to bên cạnh, ném thẳng vào lồng ngực cậu.
Kha Ninh ngẩn người, mặc dù đối phương chưa nói câu nào nhưng cậu hiểu rõ.
Tần Kiêu muốn cậu diễn cảnh làʍ t̠ìиɦ với một cái gối.