Vở diễn đã bắt đầu, hắn luồn tay xuống dưới đầu gối Kha Ninh, bế luôn cái cục mềm mềm nhỏ nhỏ này lên giường lớn.
Bọn họ một người gần như trần như nhộng, một người vẫn áo quần chỉnh tề. Sự đối lập này thật sự quá rõ ràng khiến Kha Ninh có cảm giác không phải sắp làʍ t̠ìиɦ mà xấu hổ vì bị đối phương đùa giỡn.
Kha Ninh nằm dưới thân Tần Kiêu, ngón chân cuộn lại, cậu nén sự ngượng ngùng hỏi một câu: “Anh, anh không cởi sao?”
Tần Kiêu không biết có nên trả lời hay không.
Dù sao hắn chỉ đang hướng dẫn chứ không phải thật sự làʍ t̠ìиɦ cùng đối phương. Một điều phối viên cảnh nóng tự nhận là chuyên nghiệp như hắn không giống Kha Ninh, cần phải cởi quần áo để tìm được cảm giác.
Không ngờ nhân lúc hắn đang ngẩn người, Kha Ninh lại chủ động với tay túm chặt lấy vạt áo ba lỗ của hắn kéo lên trên.
Tần Kiêu: “…”
Kha Ninh đánh bạo kéo áo của hắn lên tới eo, dẩu môi nói: “Như thế mới có thể tìm được cảm giác tốt hơn, không phải sao?”
Tần Kiêu bất đắc dĩ, bị cậu chọc mỉm cười.
Người đàn ông đứng lên, do cơ bụng dùng lực nên hơi co rút lại, mỗi một đường cơ trên đó càng thêm rõ ràng, phô bày hết thành quả tập thể hình hàng ngày của hắn.
Thế nhưng dường như Kha Ninh vẫn chưa thấy thỏa mãn, còn được voi đòi tiên cười: “Vẫn chưa cởi hết mà?”
“Tôi cảm thấy như thế này là được rồi.” Tần Kiêu nói xong, kéo áo ba lỗ xuống.
Hắn mang khí chất của một người trưởng thành, thi thoảng bị người khác chọc cho xấu hổ trông có phần hài hước.
Lớp áo ba lỗ rất mát mẻ, còn co dãn, ôm trọn lấy dáng người và da thịt của người đàn ông, đường thắt lưng hai bên trơn mượt lưu loát, mắt Kha Ninh cứ nhìn đăm đăm vào đó.
Bỗng dưng cậu chàng nổi ý đồ xấu, giọng điệu vờ như rất bướng bỉnh: “Không công bằng, anh phải giống em chứ, cởi hết chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ thôi.”
Cậu rất ít khi trêu người khác như thế, dù vậy khi nằm ngửa từ dưới nhìn lên Tần Kiêu, cực kỳ có cảm giác hai người đang yêu nhau thật. Kiểu như tán tỉnh ve vãn nhau một lúc trước khi triển màn dạo đầu một lát nữa ấy.
Tần Kiêu nghe lời cậu, cởi áo ba lỗ để trần thân trên, thế nhưng thân dưới vẫn mặc quần túi hộp có lớp vải thô dày như cũ.
Bắp thịt trần trụi trên người hắn co dãn theo từng động tác, những đường vân hiện lên rõ ràng, hai đường eo trơn mượt kéo dài xuống dưới, biến mất ở mép qυầи ɭóŧ đen bên trong.
Ánh sáng vàng rọi xuống, Kha Ninh ngây ngẩn cả người, sự chú ý của cậu đã bị hình vẽ trước ngực Tần Kiêu hấp dẫn. Cậu giật mình nói: “Hình xăm của anh… đẹp thật đấy.”
Cậu giơ đầu ngón tay trắng nõn chỉ lên ngực trái Tần Kiêu, nơi đó xuất hiện hình ảnh một con côn trùng đen sì có hoa văn, lớn khoảng nửa lòng bàn tay.
Trông con côn trùng này có vẻ hơi đáng sợ, đỉnh đầu có vỏ cứng như thép, quanh thân lởm chởm gai nhọn, còn có hàm răng cưa sắc bén giống như một cái sừng, đứng im thôi cũng rất có sức uy hiếp.
“Đây là bọ hung sừng chữ Y(*)”. Tần Kiêu nói cho cậu biết.
(*) Một loài bọ cánh cứng được tìm thấy tại Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan và Trung Quốc và Việt Nam.
“Có ý nghĩa gì không?”
“Không.”
Vừa dứt lời, Tần Kiêu cúi đầu nhìn hình xăm trên người mình, mờ mịt nói: “Chỉ là, loại côn trùng này vừa có ích lại vừa có hại.”
Con người cũng vậy.
———Có điều nửa câu sau hắn không nói.
Vốn dĩ Kha Ninh còn nhìn thẳng, nhìn một lát thì nhận ra mình cứ ngắm nghía cơ ngực của người ta, có vẻ không được lịch sự cho lắm, bèn rời tầm mắt đi.
Một cách chật vật mất khá nhiều sức, cậu ngước mắt nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà, cảm giác hơi chói mắt.
“Có thể tắt đèn được không ạ?” Kha Ninh nheo mắt lại hỏi.
Thật ra không nên tắt đèn, nhưng thấy gương mặt Kha Ninh ngập tràn sự xấu hổ, Tần Kiêu tưởng đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm chuyện này nên khó tránh khỏi sự ngượng ngùng, vì vậy chiều cậu hơn một chút. Hắn với tay lên công tắc đầu giường, tắt hết tất cả đèn đóm trong căn phòng đi.
Xung quanh lập tức chìm vào bóng tối đen kịt, có ánh trăng trong vắt giống như dòng nước chảy vào phòng qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu sáng một góc nhỏ cuối giường.
“Tôi bắt đầu nhé.” Tần Kiêu nhắc nhở, “Kịch bản thế nào thì chúng ta làm như thế.”
Kịch bản thế nào sao?
Một người là gái ngành bôn ba chốn bụi đời đã không còn biết xấu hổ là gì, một người là cậu ấm vừa cục cằn vừa ngây ngô, bọn họ phải làm gì đó để có thể khơi lên sự tương tác giữa hai người.
Trong không gian tối tăm, các giác quan của con người sẽ bị phóng đại. Kha Ninh không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy nóng rực.
Gương mặt cậu và tai cậu đều nóng, Tần Kiêu chạm vào bàn tay cậu cũng thấy nóng. Rõ ràng bây giờ đã bật điều hòa nhưng hơi thở cậu phả vào không khí… vẫn ngày càng nóng hầm hập.
“Cậu có thể vùi đầu vào cổ nữ chính.”
“Dạ?”
“Như thế này.” Tần Kiêu nói bên tai cậu, làm mẫu cho cậu xem. Hắn di chóp mũi chạm vào sau gáy Kha Ninh một cái, dần dần di chuyển đến bên tai, dưới cằm, cuối cùng hôn xuống cổ cậu.
Kha Ninh lập tức run rẩy, giống như con thiên nga nghển cổ lên.
Tiếng hít thở dần dần phóng đại, bàn tay Tần Kiêu mang theo độ ấm không ngừng tăng nhiệt, lướt qua trước ngực Kha Ninh, phần bụng giữa, dừng lại vài giây ngắn ngủi cảm nhận sự mịn màng của làn da, sau đó tiếp tục chậm rãi vuốt ve xuống dưới, nấn ná nơi mông thịt và bắp đùi.
Chỉ vài lần thế này thôi mà từ cổ họng Kha Ninh đã tràn ra một tiếng thở dốc.
“A…”
Cậu nghĩ, nếu như cảnh quay sáng mai cậu có thể thật sự diễn được như Tần Kiêu lúc này, vậy thì đa͙σ diễn sẽ không nói NG mấy chục lần đâu, biết đâu đấy còn có thể quay một phát ăn luôn.
Khúc dạo đầu dịu dàng là điều nhất định phải làm, bầu không khí nhen nhóm ngọn lửa. Môi Tần Kiêu dừng lại trên gương mặt Kha Ninh, màn dạo đầu cực kỳ tốt.
Trong lúc Kha Ninh đang dần dần thích ứng, bỗng nhiên Tần Kiêu dùng tay banh đôi chân cậu ra, sức lực mạnh hơn trước nhiều, thậm chí cậu còn không có nửa giây để kịp phản ứng theo.
“A!” Động tác này dọa Kha Ninh rồi, cậu kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi lập tức ngậm miệng.
Kha Ninh không ngờ có một ngày, cậu có thể làm ra tư thế mở chân rộng ra như vậy với một người đàn ông.
Trước mặt Tần Kiêu, cậu bị ép phơi bày ra bộ phận bí ẩn của mình, gần như không che đậy, chỉ có một cái qυầи ɭóŧ ôm chặt để chống đỡ che thân, cực kỳ giống một người phụ nữ cầu xin đàn ông vui vẻ với mình, phóng túng không thấy điểm dừng.
“Anh Kiêu… thế này hơi quá rồi.”
Cảm giác xấu hổ dâng lên, Kha Ninh cắn chặt răng, theo bản năng giơ cánh tay lên muốn che giấu gương mặt mình, muốn che luôn cả chỗ kia nữa.
Nhưng cậu đang nhấc tay giữa chừng thì bị Tần Kiêu cản lại.
Người đàn ông nắm lấy bàn tay cứ nhích tới nhích lui của cậu, dùng lực mạnh đến nỗi rất khó để kháng cự lại, sau đó thô bạo đè xuống nệm.
“Đừng che.” Giọng nói đầy từ tính của Tần Kiêu phá bỏ sự yên tĩnh: “Bây giờ cậu là gái điếm, không được có phản ứng thế này.”