Trư An không biết đã lăn lộn trên giường bảo lâu cùng với nàng. Hạ giới vẫn gắn chặt với nhụy hoa không có ý rút ra. Dưới thân từng giọt tư mật nhỏ xuống tấm nệm lông trắng muốt mang vào đốn đỏ tanh tươi mùi máu. Không gian tràn ngập mị dục đốt chết cơ thể người. Yêu Tử nhìn cả cả lấp tấm mồ hoo trên trán, khẽ đưa tay vệt đi. Không ngờ tay nhỏ bị bắt lại, hạ thân đi chuyển ngày một mạnh hơn.
" A....a..."
" Muội vẫn chưa muốn thả hết dục mị của mình ra sao Yêu Tử?..... Vậy để.....huynh....giúp....."
Đôi chân trắng ngà, trần thịt cong lại ôm sát lấy cơ thể anh. Gương mặt trắng hồng đỏ rực, bên môi lại thủ thỉ tiếng kêu âm ỉ kiều mị. Hai tay cố sức nắm chặt hai góc gối mà vò nắn. Cơ thể lân lân, nguồn nóng dồn dập đẩy xuống hạ giới. Cố gắng mà siết chặt tay chèn ép lại, hạ thân co rún.
" Yêu Tử này... bao giờ nàng muốn tìm lại cha mẹ?"
" ...ưm....đã....từng...um..ca huynh quấy...um"
Bàn tay to ấn lên núm nguyệt đỏ tươi, rồi lại chà sát, rồi lại chà sát. Miệng cũng đổi hướng nhắm đến cherry mà cắn kéo núp. Nước bọt làm chúng sưng đỏ lên óng ánh. Nhìn thiểu nữ dưới thân mắt nhỏ ngập nước mông lung. Ngực nẩy lêm cọ sát vào hạ giới anh. Phía dưới lại cương lên đau nhức. Cơ thể vốn dĩ muốn hạ hoả buôn thả cho nàng nghỉ ngơi, không ngời tự nàng muốn gánh chịu, đốt thêm lửa trọng anh.
" Oa... ca.... ca... ừm...ừm..ừm....ca ca ...ừm.."
" Lỗi của muội....hừm.....ừm....ừm.....thì tự nhận lấy......um....um..."
Một lần nữa nơi tư mật lại chảy không hết, dịch thủy đẩy ra, bàn tay nhỏ từ trên đầu đè mạnh xuống, đôi chân cong lên gát trọn trên vai anh áp sát tại, hạ thể công lên vui sướиɠ.
Nhìn nữ tử yên bình ngủ trọng vòng tay. Trư An đưa tay vút nhẹ sợi tóc bị rối loạn trên trán nàng. Yêu Tử đứa nhỏ được hắn đưa về tộc nuôi dạy. Lớn lên với hắn, nắm bắt tim hắn một cách vô tâm. Cũng vui vẻ đến ngây dại bên nàng. Nàng dù quá u sầu quá phiền muộn chị tự mình giải quyết. Tính cách mạnh mẽ không muốn dựa dẫm vào ai. Ít nói nhưng nếu nói dối lại rất tài. Không giỏi che giấu nước mắt. Khác với các nữ tử khác, nàng đem nổi buồn chôn chặt trọng tâm, buồn ra buồn không giả tạo quá nụ cười. Ghét ai nói thẳng, biết chọn lời chỉ trích không làm mất hoà khí.
Mỗi tính cách mọi đặc điểm của nàng làm hắn say, say đến mức không thể thoát ra, say không dám tránh xa, và say không muốn trốn chúng. Cúi đầu khẽ hôn lên trán nhỏ nhẹ nhàng ôn nhu.
" Yêu Tử ta yêu nàng, dù luân hồi chuyển kiếp trái tim ta mãi thuộc về nàng"
Giọng nói thì thầm rất nhỏ nhẹ, nhưng người trong lòng say ngủ cố tình dụi đầu vào khuôn ngực săn chắc để tìm một nơi âm áp. Trư An chỉ biết nhìn cô cười hiền, đưa tay ôm cô vào lòng, ôm thật chắt muốn giảm đi cơn lạnh nơi cô.
" Thiếu chủ"
Bên ngoài tiếng người rất khẽ vang lên.
" Chuyện gì?!"
Chất giọng Trư An thay đôỉ nhanh chóng, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Nếu như Yêu Tử nghe được chắt chắng sẽ lùi xa, nhưng đáng tiếc cô ta lại mơ ngủ hơn gấp bội, còn cố dụi đầu sâu hơn vào lồng ngực kia của ca ca.
" Thiếu chủ mong ngài chuẩn bị!"
" Được rồi, cho người đến chăm sóc thiếu phụ nhân đi!"
" Vâng"
Sau khi bóng đen trước cửa rờ đi, anh quay lại hôn lên môi cô rồi chỉnh lại tư thế của cô mớ xuống giường thay ý phục. Rời khỏi phòng khi thấy tì nữ đi vào, quay mắt liếc sang người nằm trên giường lần nữa mới rời đi. Dặn nhỏ người hầu:" Đùng đânhs thức nàng ấy quá sớm"
" Vâng chủ nhân"
Cung nô cũng kính cúi người cung kính. Ai cũng biết thiếu chủ tộc Hồ ghét nhất những nô tài không nghe lời quá nhiều chuyện. Và cũng biết chức vị thiếu phụ nhân tương lai chỉ dành cho một người. Là một người duy nhất...
Tuy nhiên chỉ có điều người kia vẫn gặp lão Chủ đánh cờ không hay biết!.
************************phân cách***********
Mở mắt bừng tỉnh, hạ thân đau nhứt, trên người lại có những vết thâm đỏ. Yêu Tử biết nàng bị tên Trư An lừa bảo năm nay chỉ để ăn sạch cho ngày hôm nay. Trốn thôi, chân teơif góc biển là nhà không lo không có nơi ở gặp loài người thì sống chung với họ là được hồ ly bữa nay không phải đọng vật sợ ngườim. Ngươi không chạm ta, ta không chạm ngươi vậy thì sống vui vẻ thôi.
Nói là làm đêm đó Yêu Tử gói gén đồ đạc đem theo ngân lượng rời đi. Bên ngoài dường như đang tổ chức lễ hội gì đó họ treo mấy chữ đỏ tổ trên tường. Kết đèn lồng màu đỏ rực. Nhưng cô chẳng quan tâm, hôm nay phải trốn, Trư An cứ đem cô ra ăn như thế không phải tin tốt lành gì. Với lại cô sẽ không kiềm chế được dục hoả của mình lan rộng mê mị đêan người khác. Vậy nẻn trốn là tốt nhất.
Trong mưa đêm, một người vui vẻ chuẩn bị sự kiên cả đời mình, một kẻ ngu ngốc vội chạy như bay về hướng ngược chiều gió hướng về bụi rừng rậm mà chạy.
Và Yến Tử không biết cuộc đời thấy đổi bắt đầu từ đó. Gặp mỹ nam, mỹ nam ôm làm vợ, gặp soái ca soái ca vứt lên giường, gặp phúc hắc hắn trối nàng bằng dây xích, gặp ôm như hắn lấy cọ vẻ lên khắp người này, riêng gặp sát thủ nàng thịt hắn trước.