Tiết trời mùa đông càng trở nên lạnh, gió bất kéo về tê buốc cả tâm can. Căn viện nhỏ cũng không còn bóng ngọc lam ngồi ngẩn người tại nơi kia nhìn phong cảnh, tuyết đã phủ kính một mảnh ghế gỗ ngồi, hiện tại nơi này càng thêm vắng vẻ và âm u.
Bên ngoài lạnh giá, tuyết cũng phủ dày cả đường đi. Buổi lên triều của Sử Đồng Vi bị hoãn, những ngày đông thế này chỉ gửi tấu chương qua cho người nhận mà dâng lên. Trong phòng nhỏ, hơi gỗ bị đốt từ lư hương bốc lên,người qua lại chậm rãi, nhẹ nhàng khấy than dưới bếp lư hương sau đó ra ngoài, đóng cửa tránh gây ồn đến hai người trên ghế cao, với hai chồng tấu chương cao ngất.
Không gian bên ngoài mái hiên là tuyết rơi phủ kính, bên trong yên lặng một mãnh ấm áp, trầm im. Sử Đồng Vi một tay ôm eo nhỏ nàng đặt lên đùi mình, một tay lật xem tấu chương, hắn biết cảm giác này là gì, khi gần nàng hns càng muốn đòi hỏi nhiều hơn, dù là cái ôm vẫn muốn khảm nàng thật chặt vào sương tủy mình. Hương thêm trên người nàng, giọng nói nàng, dáng vẻ trên từng đường nét mặt, Sử Đồng Vi muốn giữ nàng mãi bên cạnh, hắn biết một ngày có thể khiến nàng rời xa, nhưng hắn vẫn muốn trân trọng từng phút giây này.
"Tử nhi!Tử nhi!"
"..."
Nghiên đầu nhìn một chút, Sử Đồng Vi mỉm cười nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của nàng, chả trách hôm nay tại sao lại cho hắn ôm không phản ứng. Thì ra nàng đã ngủ quên từ lâu, giấc mơ của nàng khác với người thường, có thể do bản chất đặc biệt, Yêu Tử một khi ngủ sẽ chìm vào mộng ba ngày trời, dù có ai làm gì đến cơ thể lạnh ngắt này cũng không thể khiến nàng tỉnh, chính vì thế hắn rất lo lắng nếu như không có hắn bên cạnh, giấc ngủ như thế...nàng sẽ ra sao?
Đặt cuốn tấu chương xuống, Đồng Vi ôm nàng đên lên giường kéo chăn đắp lại, chỉnh lại tư thể ngủ, cúi xuống hôn nhẹ môi nàng. Cứ thế chạm trán mình lên trán nhỏ kia, hơi thở nóng ấm của nàng thở đến môi hắn, mi mắt như cánh bướm dài run nhẹ khi chạm đến hơi thở hắn, môi nhỏ anh đào cười như không cười chỉ cách môi hắn một ngón tay. Sử Đồng Vi thực sự muốn, từ khi gặp nàng cái đêm đó, hắn bị giọng nói như chuông bạc đó cuốn hút, càng về sau, bất tri bất giác cái hứng thú muốn tìm hiểu, cận kề giải cứu nàng liền không biết lại bị cuốn sâu vào ánh mắt đó không thể thoát ra. Như một lốc xoáy, hoặc vũng lầy tối tăm, hắn càng vùng vẫy càng khiến nó lúng sâu. Hắn biết quá khứ nàng không vui vẻ, thậm chí có người nàng trong tâm, nhưng hắn vẫn cố ý lao đầu vào, chỉ cần hắn biết tim nàng có chút quan tâm đến hắn.
Đêm bị truy sát đó, lần đầu hắn gặp nàng, và cũng lần nàng ra khỏi viên ngọc kia không lưu lại được. Lúc chưởng kia đến hắn có cảm giác có vật di chuyển trên người hắn, cho đến kia nghe tiếng răn rắc hắn thật sự hoàn hồn, một chút mù mịt khi nàng xuất hiện, khóe môi còn đọng máu thẫm, rất nhanh nàng liếʍ nó đi, dù nhanh hắn vẫn nhìn thấy được, tay áo nàng cũng đưa lên vệt một chút đọng máu nhỏ giọt. Lúc đó tâm hắn đã bắt đầu rung rồi, nữ nhân xa lạ, chắn cho hắn đến bị thương. Đây là lần đầu tiên trừ huynh đệ chí cốt hai người kia, và nương hắn, thì tất cả đều mong hắn chết, phụ thân không quan tâm, nữ nhân đến bên hắn chỉ để cầu sự che chở hay cầu địa vị, tất cả đều khác xa với Yêu Tử.
Yêu Tử bên hắn là điều ngẫu nhiên, giúp hắn tránh nguy hiểm là khế ướt gắn kết, có lẽ là thế. Nàng không có tình cảm với hắn ngoài hai tiếng chủ nhân, lại dễ dàng hi sinh tính mạng để cứu hắn. Yêu Tử là ngốc hay là không hiểu, không có hắn nàng có thể tìm chủ nhân khác, cũng không cần làm nát tương vật mình ám vào mà hiện tại sợ đến mặt trời, ra ngoài chỉ có che ô, mà không được đi quá hắn 100 bước nếu không linh hồn sẽ tiêu tán vĩnh viễn không được đầu thai?
"Tử nhi, nàng có thể bỏ mạng ta đi mà. Nàng thật ngốc!"
"Ưm..."
Sư Đồng Vi cười khổ, được rồi hắn thua nàng, nếu ở bên nàng lát nữa hắn cũng không thể ngăn bản thân mà phạm lỗi,hiện tại nhìn nàng cũng đủ cho ŧıểυ đệ hắn chào cờ. Đồng Vi rời khỏi giường đến lại bàn phê duyệt tấu chương. Không gian lại tiếp tục chìm vào im lặng.
--- ------ ------ ------ ----
Ở phủ Nguyệt vương gia.
Trong căn phòng tối, không khí lạnh buốt trong căn phòng gỗ nhỏ, lư hương bốc khói lên nghi ngút càng không giảm bớt sự rét lạnh tịch liu trong phòng, gió mùa đập rầm rầm vào cửa sổ, tiếng tuyết rơi trên mái hiên, tiếng nổ tích tách trong than lò. Trên bàn tròn, một nam nhân huyết y ngồi nhìn đến khay trang sức nữ nhi, ánh mắt đau thương.
Nguyệt Nha đã cố gắng đi tìm nàng 5 năm, nơi nào cũng phải tìm, vẫn không tìm hết. Nàng ở bên hắn không có bình yên sao? Tại sao phải đi? Nàng từng nói lời hứa như bèo dạt, mây trôi, nàng từng nói tình giữa người quà hồ không thể kết quả tốt.
Cuối cùng, Yêu Tử, nàng sợ gì?
Sợ đến tính mạng ta? Không, ta không cần nó từ khi gặp nàng đêm trăng đó.
Sợ người đời mất thanh danh ta? Ta chưa từng quan tâm đến nó.
Hay cuối cùng nàng sợ ta quên lời hứa của mình trong truyền thuyết kia? Nếu ta quên từng ấy năm ta đã có thê tử trước khi gặp nàng, cũng chừng ấy năm ta không ngốc nghếch đi tìm nàng.
Ta từng nói ta sẽ chờ chỉ cần nàng chịu xoay người nhìn ta, nhưng Yêu Tử, nương tử tốt của ta có bao giờ nàng đặt ta lại vào tâm chưa?
Nàng trốn nơi nào? Yêu Tử ta thật sự nổi giận rồi. Nàng không xuất hiện ta không biết làm gì với đại lục này, ta không biết thế gian này còn gì niềm vui.
"Yêu Tử..."
"Banh"
Tiếng cửa phòng mở, Triệu Kiến bước vào nhìn người trên bàn, thở ra. Bao năm qua, hắn biết biểu ca hắn ra sao. Tâm khi đã si mãi không thể ngừng. Có lẽ biểu ca đã đúng, dù mặt ngoài hắn ngăn biểu ca ngưng tìm nàng, nhưng thật nực cười...Triệu Kiến hắn lại âm thầm tìm Yêu Tử nàng. Cái lởi nguyền truyền kiếp kia, hắn không nghĩ lại áp lên người hắn, chỉ một lằn như vào con ngư xanh ngọc đó, lại ám ảnh hắn cả đời. Mong nhớ, chờ mong, hi vọng...rồi thất vọng, những khi thật sự nghĩ tìm được nàng thì đến nơi đã không còn dấu vết.
Triệu Kiến hắn giờ không hiểu tâm mình, hắn chỉ mong có thể đối với nàng một tiếng xin lỗi. Lại cầu đối với ánh mắt kia một chút nhìn đến dịu dàng như ngày trước...hắn nhớ nàng.
"Biểu ca..."
"Triệu Kiến đệ không cần khuyên ta, việc tìm nàng vẫn tiến hành. Ta đã nói chỉ có nàng làm Nguyệt vương phi của ta...khụ.."
"...biểu ca ta xin lỗi...ta không nên ngăn huynh đi tìm nàng..."
"Không sao, ngươi luôn muốn tốt cho ta."
"Ta không quan tâm huynh đến vậy đâu!!...Ta đã tìm nàng..."
Nguyệt Nhan ngồi vào ghế uống một ngụm nước, vơn ho giảm xuống, im lặng nhìn bàn khay, đến khi không gian ngày một lạnh hơn, mới mở miệng.
"Chuyện này ta đã biết. Triệu Kiến, ngươi cũng đã yêu nàng?!"
"Ta...biểu ca thứ lỗi cho ta, ta thực sự yêu nàng"
"Từ khi nào?"
Triệu Kiến ngẩn đầu nhìn một màu trắng ngoài phòng.
"Huynh kể về nàng đến khi ta bắt gặp con ngư xanh như hồ nước kia..."
Nguyệt Nhan không nói gì, cau mày, uống thêm ngụm trà nữa. Hắn hoàn toàn không thích về thông tin đó, huống hồ Triệu Kiến là tam hoàng tử trẻ tuổi nhất trong nhóm hoàng tử chưa thê. Hắn muốn tranh Yêu Tử với biểu ca hắn? Nguyệt Nhan hắn thừa nhận đã nói về nàng cho hắn biết, nhưng đó hoàn toàn không phải thông tin quan trọng, Triệu Kiến luôn khuyên hắn vứt nàng đi, nhưng khi gặp nàng thực sự cái kiểu lời khuyên trước kia liền bị mắc ghẹn ở cổ.
Dù thế nào hắn không trông mong Triệu Kiến yêu Yêu Tử cũng không trông mong nàng biến mất vô tung vô ảnh trên thế giới này. Mục tiêu hiện tại vẫn là Yêu Tử lên hàng đầu, còn về việc Triệu Kiến hắn vẵn sẽ chống đối sau.
"Đệ đến đây chuyện gì?"
"Sở Đồng Vi về một năm rồi, muốn mời hắn ra ngoài mừng một chút thì hắn lại biến mất. Gần đây nghe tin đồn hắn đem về nữ nhân, có lẽ người trong gian hồ. Nếu có thể đệ muốn đến đó hỏi một chút, nhân tiện muốn thăm lại huynh ấy một chút"
"..."
"Được rồi đi thôi, nếu có tin Yêu Tử"
--- ------ ------ ------ -------
Trong cơn mơ, Yêu Tử nhìn thấy mình trở lại lúc ba tuổi ở thế giới hiện tại, cô đứng nơi sân rộng lớn và còn đầy cỏ. Có lẽ là một nơi tập gì đó, nhưng bên tại là tiếng cười đùa của trẻ con. Yêu Tử nhìn lại tay chân mình bị teo nhỏ, cách đi laii cũng khó khăn.
Bỗng bàn tay cô bị chạm lấy, tiếp theo là khí lớn bao phủ ấm áp. Cô quay lại nhìn thằng nhóc cao hơn mình một cái chốt, cười toe tóe.
"Yêu Tử tại sao không ra chơi? Ra ngoài đuổi bắt đi, anh luôn bên em"
Nói xong cậu bé kéo cô xuống sân cùng chơi trò "sù xì" bắt đầu lượt chơi. Quả đúng như lời nhóc kia hứa, khi cô ngã đều được nhóc đó đỡ lấy. Khung cảnh đó thực sự là tuổi thơ êm đềm.
Rồi khung cảnh bắt đầu chuyển, lần này là sân bay của thành phố, hai đứa trẻ, vẫn là cô bé kia và cậu bé đó xục xịch khóc. Cô bé còn dùng dằng không muốn để cậu bé đi, khóc sưng cả mắt. Cho đến khi cậu bé nhẹ nhàng dỗ dành ôm cô bé vào lòng.
"Tử nhi, đừng khóc, anh sẽ về thăm em."
"Anh đi rồi, ai sẽ chơi với em đây, ai sẽ đỡ em khi đuổi bắt ngã...hic.."
"Tử nhi...nín đi. Ngoan, Tử nhi của ngoan mà. Nào đừng khóc, anh sẽ về sớm, mỗi tối sẽ nhắn tin gọi điện thoại cho em. Ngoan, Tử nhi"
Cô bé nhìn cậu nhóc gạt nước mắt, gật đầu kiên quyết.
"Anh hứa đấy! Sau này lấy em làm vợ đấy!"
"Được anh hứa, sạ này lấy Tử nhi làm vợ!"
"Móc ngoéo nào!"
"Móc ngoéo ai vi phạm sẽ nuốt mười cây đinh!"
Nhìn một màng đó lại qua đi, không gian bắt đầu chìm vào bóng đêm. Lại là không gian kia, không gian không thể thấy được tứ chi của mình.
"Tử nhi, em bị mất trí nhớ?!"
Một giọng nam vang lên, nhẹ nhàng ôm đến vành tai nàng. Khi Yêu Tử quay lại hắn đã đứng gần cô rồi.
"Anh là ai?"
"Tử nhi em quên anh rồi?"
"Anh là..."
"Chồng sắp cưới của em. Tử nhi, để anh giúp em nhớ lại đi!"