Sư Muội Hiểm Độc Không Hối Cải, Vào Tông Môn Gây Họa Khắp Nơi

Chương 4

Trước Sau

break
Trái tim Khương Tước ngày một trĩu nặng, từng chút từng chút như bị kéo xuống đáy vực.

“Ta thấy…” — một giọng nói trong trẻo của thiếu niên bất chợt vang lên. Là Tứ sư huynh Văn Diệu rụt rè xen vào — “Nàng nói cũng có lý. Để Phất Sinh bị nhốt lâu như vậy, chắc chắn mỗi ngày đều rất khổ sở.”

Khương Tước khẽ sững người, trong lòng trào lên chút cảm động. Quả nhiên trên đời này vẫn còn người không bị chìm đắm trong những suy nghĩ mù quáng.

“Hay là để nàng thử xem? Dù sao cũng chỉ ba ngày. Đến lúc đó nếu không mang người về được, giết nàng cũng chưa muộn.”

Khương Tước: “…”

Cảm động sai người rồi.

Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Vô Uyên, chờ hắn đưa ra quyết định.

Một hồi lâu sau, hắn mới thu lại ánh nhìn đang đặt trên người Khương Tước, dáng vẻ uể oải bước sang một bên, ngồi xuống. Cằm hơi nhấc lên, giọng nói lãnh đạm vang lên: “Tùy.”

Khương Tước lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, như vừa dỡ được tảng đá ngàn cân đè nặng trong lòng, liền há miệng hít sâu một hơi thật dài.

Cuối cùng cũng giữ được mạng.

Dù là vì Khương Phất Sinh, hay vì bản thân mình, nàng đều phải tìm bằng được Trần Hư đạo trưởng.

Bích Huyết Thảo đối với Khương Phất Sinh mà nói là linh dược quý giá — vì nàng đã trúng độc, nên có thể lấy độc trị độc.

Nhưng với Khương Tước, đó lại là kịch độc trí mạng. Nếu uống vào, nàng tuyệt đối không sống nổi quá một năm.

Trừ phi có thể tìm được cách giải độc. Nhưng nàng không hề biết bắt đầu từ đâu, trong cuốn nguyên thư cũng chẳng ghi chép gì liên quan.

Mấy tên nam chính khốn kiếp kia chỉ biết thứ dược kia có thể cứu được Khương Phất Sinh, còn chuyện giải độc ra sao thì chẳng ai hay.

Chỉ có Trần Hư đạo trưởng… có lẽ, người đó là hy vọng cuối cùng.

Nàng gắng sức đứng dậy khỏi mặt đất, lau đi vệt máu nơi khóe môi, rồi cất bước đi ra ngoài.


“Khoan đã.” Văn Diệu chặn nàng lại, quay sang đám sư huynh đệ, nói: “Lỡ nàng chạy mất thì sao? Phải có người trông chừng nàng mới được.”

Hắn vừa nói vừa lấy từ túi Tu Di ra một món đồ trông giống cái còng tay, giữa hai chiếc vòng không phải là xiềng xích, mà là một sợi dây đỏ sẫm mảnh như tơ.

“Đây là pháp khí ta mới kiếm được. Hai người đeo vào, dù có cách nhau rất xa, cũng có thể kéo người còn lại trở về.”

“Đeo cái này vào tay nàng, mặc kệ nàng đi đâu, chỉ cần chúng ta vẫn ở trong Thiên Thanh Tông, nàng sẽ không trốn thoát được.”

Văn Diệu vừa nói vừa cầm một chiếc vòng ném về phía Khương Tước, “lạch cạch” một tiếng, nó lập tức khép chặt quanh cổ tay nàng.

Chiếc còn lại, hắn quăng cho Diệp Lăng Xuyên: “Ngươi đeo cái này đi?”

Diệp Lăng Xuyên ném lại ngay: “Không dám đeo chung với nàng, sợ bị nhiễm tà khí.”

Văn Diệu lại vứt sang Thẩm Biệt Vân: “Ngươi tới vậy.”

Thẩm Biệt Vân phẩy tay: “Ta không chịu được người xấu xí.”

Thẩm Biệt Vân ném tiếp cho lão tam: “Ta dị ứng với phế vật.”

Lão tam Mạnh Thính Tuyền đón lấy, lúng túng nói: “Ờm… Ta cũng chịu không nổi đâu.”

Khương Tước giận đến bật cười.

Nàng đứng cách đó không xa, bình tĩnh mà kiên quyết giơ ngón giữa về phía bọn họ.

Cúc hoa giận thì giận đấy, nhưng cũng chỉ dám bày trò thế thôi, muốn đánh thật còn phải coi xem mồm miệng người ta ra sao.

Thật đúng là… cái đám trời đánh này, không biết xấu hổ còn cứ thích bày trò.

Chiếc còng tay bị cả bọn ném tới ném lui như trò chơi.

Lần thứ tư nhận lại cái còng, Văn Diệu hoàn toàn phát điên, vung tay hết sức, chiếc vòng bay vèo qua đầu cả bọn, cuối cùng..: "lạch cạch" một tiếng, khóa ngay cổ tay của Vô Uyên – người đang yên lặng ngồi tĩnh tọa ở một bên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc