Trong lòng nàng chắc mẩm, Thẩm sư huynh nhất định sẽ không dám động thủ với nàng.
Thế nhưng, ngay sau đó, toàn bộ các sư huynh Lam Vân Phong đồng loạt rút kiếm, ánh kiếm lạnh lóe lên giữa không trung.
Mặt Triệu Lãm Nguyệt tái nhợt như tờ giấy.
Không thể nào... Bọn họ không thể thực sự dám ra tay! Nếu bị cấm tu ba năm, Lam Vân Phong từ nay sẽ chẳng còn mặt mũi nào trong Vạn Minh Tông nữa.
Không khí trở nên giằng co kịch liệt.
Khương Tước lúc này vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, cất giọng hỏi:
“Đại sư huynh, ngươi đọc nhiều sách, có biết cách hủy kiếm bản mệnh không?”
Thẩm Biệt Vân mỉm cười bình thản:
“Dùng Thiên Tâm Thánh Hỏa nung liên tục bảy ngày bảy đêm là được.”
Diệp Lăng Xuyên nói tiếp:
“Vừa hay trưởng lão chúng ta đang giữ một khối Thánh Thạch lấy lửa.”
Văn Diệu lập tức cưỡi kiếm lao đi:
“Vậy để ta đi lấy!”
Triệu Lãm Nguyệt mặt mày xám ngoét, vội vàng bước lên bậc thềm, đưa tay định giật túi trữ vật bên hông Khương Tước:
“Trả đây!”
Ngay khi sắp chạm tới, búi tóc trên đầu nàng bị ai đó túm chặt giật ngược lại. Nàng ngẩng đầu lên, liền chạm phải nụ cười toe toét của Khương Tước:
“Ngươi định bay lên à?”
Triệu Lãm Nguyệt: “... Gì?”
Văn Diệu vừa định cất bước, chợt khựng lại, nhớ đến dáng vẻ hôm trước Khương Tước một tay ném con rết khổng lồ trong rừng tùng phong. Nghĩ vậy, hắn lập tức hét lớn:
“Tránh ra hết, nhường chỗ cho Khương Tước ‘tung’!”
Các sư huynh dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lập tức lùi lại, rất ăn ý khống chế đám người phía Triệu Lãm Nguyệt.
Triệu Lãm Nguyệt bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vô thức nuốt nước bọt:
“Ngươi... ngươi định làm gì?”
Khương Tước chớp mắt cười vô tội:
“Ngươi đoán thử xem.”
Vừa dứt lời, thân hình nàng lao vút lên như cánh chim.
Chỉ thấy Khương Tước xoay người một cái, túm lấy Triệu Lãm Nguyệt rồi ném thẳng về phía chân trời, giữa không trung vọng lại tiếng hét kinh hoàng:
“Aaaaaaaa ——!”
Chưa đầy một khắc, thân ảnh Khương Tước đã quay lại như một cơn gió, chuẩn xác bắt lấy búi tóc vừa mới lơ lửng trở về, rồi ném tiếp lần nữa:
“Lại thêm lần nữa!”
Bên trên trời cao, chỉ còn nghe thấy giọng Triệu Lãm Nguyệt gào thét thảm thiết:
“Ta sợ độ cao a! Muốn ói ——!”
Đám người vây xem đứng trong gió mà lòng rối như tơ vò.
Bốn vị sư huynh của Lam Vân Phong vỗ tay rần rần, đồng loạt giơ ngón tay cái:
“Tuyệt diệu!”
Lại lần nữa bị túm chặt búi tóc, mặt Triệu Lãm Nguyệt trắng bệch, giọng run run:
“Thật xin lỗi… ta sai rồi.”
Khương Tước nhướn mày, lạnh nhạt đáp:
“Xin lỗi à? Tiếc là ta vẫn chưa nguôi giận.”
“Vút!”
Giữa không trung vang lên năm tiếng liên tiếp:
“Nôn! Nôn! Nôn! Nôn! Nôn!”
Triệu Lãm Nguyệt vừa bay vừa nôn, nôn đến mức danh tiếng lan khắp tông môn.
Từ hôm ấy, trong Vạn Minh Tông xuất hiện một cái tên mới:
Triệu Phi Phun.
Còn Khương Tước, lại được mọi người lén gọi một cách đầy kính nể:
Tu chân giới đệ nhất mãng phu.
Triệu Lãm Nguyệt toàn thân rã rời, bị ném thẳng xuống đất. Khương Tước chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên má nàng:
“Thanh danh của ta chắc ngươi cũng từng nghe rồi. Ta vốn chẳng phải người hiền lành. Nếu còn để ta nghe thấy ngươi dám bôi nhọ nữ tử nhà lành, ta sẽ cắt luôn đầu lưỡi ngươi đấy.”
Triệu Lãm Nguyệt vừa mới mở mắt đã trắng dã, lăn đùng ra ngất.
Đúng lúc ấy, một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ trung tâm võ đài:
“Ở đây ầm ĩ cái gì vậy?”
Bóng dáng uy nghi của Bắc Xuyên trưởng lão dừng lại giữa sân, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, cuối cùng dừng trên người đồ đệ mà ông thương yêu nhất. Giọng ông trầm thấp: