Sư Muội Hiểm Độc Không Hối Cải, Vào Tông Môn Gây Họa Khắp Nơi

Chương 25

Trước Sau

break
“Gì cơ? Khương Tước thành thân truyền đệ tử rồi à?”

Cả đệ tử cư lập tức im phăng phắc. Nếu bọn họ có đủ năng lực để trở thành thân truyền đệ tử nội môn, thì có lẽ đã nổi điên vì ganh tị. Nhưng đáng tiếc, thân phận thân truyền ngoại môn còn là điều nằm ngoài tầm với.

Huống hồ, Khương Tước còn từng cứu cả bọn họ. Nên khi nghe tin ấy, cả đám chỉ còn biết thi nhau thốt lên một tiếng “ngọa tào” đầy cảm khái.

Thiên Thanh Tông có bốn chủ phong lớn: Bách Thanh Phong, Quảng Bình Phong, Lam Vân Phong và Vạn Minh Phong, do các trưởng lão và thân truyền đệ tử trấn giữ.

Mỗi chủ phong có ba vị trưởng lão cai quản. Trong đó, Thanh Sơn trưởng lão chính là phong chủ Lam Vân Phong.

Dưới bốn chủ phong là mười hai tiểu phong, nơi nội môn đệ tử tu luyện. Các tiểu phong này còn có linh điền và linh thú cốc.

Còn dưới mười hai tiểu phong, là ba mươi tư viên – nơi ở của ngoại môn đệ tử và đệ tử tạp dịch.

Càng lên cao, người ở càng ít, linh khí càng nồng đậm, địa vị cũng càng cao quý.

Khương Tước hiện đang sống tại một trong ba mươi tư viên – Thanh Phong Viên, thuộc khu vực đệ tử cư. Nơi này linh khí cạn kiệt, người ở đông đúc, tài nguyên thì vô cùng eo hẹp.


Từ Thanh Phong Viên đến Lam Vân Phong, không chỉ là một chặng đường về vị trí, mà còn là khoảng cách về địa vị và đẳng cấp.

Từ nay trở đi, nếu có gặp lại, bọn họ đều phải cúi mình hành lễ với Khương Tước.

Nàng thu dọn đồ đạc rất nhanh, chỉ là dọc đường đi luôn bị những ánh mắt dòm ngó khiến người phát lạnh, còn phải không ngừng ngăn cản các đồng môn đang định hành lễ với mình.

Trước khi rời khỏi, Khương Tước lấy ra Kim Chung Tráo từng thu được, chiếc lồng lập tức hóa thành một pháp trận ánh vàng, nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu đệ tử cư.

“Để lại cho các ngươi thứ này, tránh cho sau này lại bị thần thú khác xem thành bữa ăn.”

Chúng đệ tử đồng loạt mím môi, cố nhịn nước mắt. Ngoại môn đệ tử xưa nay luôn là tầng lớp bị xem nhẹ, vậy mà Khương Tước vẫn nhớ đến bọn họ, thật khiến người cảm động.

Khi nàng đi đến cửa, cuối cùng cũng có người không kìm được mà hét lớn:

“Khương Tước, yên tâm mà đi! Ngoại môn đệ tử mãi mãi ủng hộ ngươi!”

Khương Tước quay đầu vẫy tay:

“Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng gì cả.”

Ngoài cửa, Thẩm Biệt Vân đang đứng đợi, mắt không rời khỏi nàng. Hắn vốn nghĩ nàng sẽ bị một đám đệ tử ghen tỵ vây quanh mỉa mai, nào ngờ lại chứng kiến bầu không khí hòa thuận, thân thiết đến lạ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được cảnh tượng như thế.

Chẳng lẽ, trong mắt Khương Tước, ngoại môn đệ tử lại không thấp kém như người khác vẫn nghĩ?

“Đi thôi.” Khương Tước lảo đảo vác tay nải, dừng bước trước mặt hắn.

Thẩm Biệt Vân nhìn chằm chằm vào cái tay nải kia, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Khương Tước thẳng thừng:

“Không có tiền đâu.”

Thẩm Biệt Vân không đáp, chỉ lặng lẽ phủi sạch bụi bặm trên tay nải cho nàng, thậm chí còn tiện tay thi triển một đạo Tịnh Trần Quyết giúp nàng rửa mặt.

Nhìn tiểu sư muội trước mắt trở nên sạch sẽ, dễ nhìn, thần thái tươi tắn, gương mặt thoáng nét thanh thuần, khóe môi Thẩm Biệt Vân khẽ nhếch lên.

A… cuối cùng cũng vừa mắt rồi.

Cô bé nhỏ sạch sẽ, thơm tho ấy cúi người ôm quyền, nhẹ giọng cảm ơn:

“Đa tạ đại sư huynh.”

Bình thường như thế mà hắn cũng bỏ thêm chút hương hoa vào Tịnh Thủy Quyết... Sau bao ngày vội vã lên đường kể từ khi trọng sinh, cuối cùng Khương Tước cũng trở lại làm một thiếu nữ thơm ngát.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc