Sư Muội Hiểm Độc Không Hối Cải, Vào Tông Môn Gây Họa Khắp Nơi

Chương 21

Trước Sau

break
Ả đem lòng yêu Vô Uyên, nhưng Vô Uyên lại chỉ để tâm đến Khương Phất Sinh. Vì thế, việc hủy diệt tất cả những gì thuộc về nữ chính đã trở thành chấp niệm ăn sâu vào lòng ả.

Tống Thanh Trần không chỉ có thiên phú xuất chúng, mà còn được vận mệnh ưu ái, chẳng hề thua kém nữ chính. Lúc đầu thì bám riết không buông, đến nửa sau thì tàn độc giết chóc, ra tay không hề lưu tình.

Ả thành công diệt sạch toàn bộ nhân vật trong truyện, chỉ chừa lại một mình nữ chính. Cuối cùng, còn kéo luôn cả Vô Uyên cùng chết, xem như hoàn thành tâm nguyện.

Lợi hại thật.

Nếu nàng và Vô Uyên đúng là bị ràng buộc bởi mối liên hệ sinh tử, vậy thì chỉ cần nàng sống sót đến hồi kết, giữ được mạng là chuyện nằm trong tầm tay.

Chỉ cần giữa chừng giết được Tống Thanh Trần, hoặc tháo được Uyên Ương Khóa, thì từ đây về sau, nàng sẽ không còn phải lo chuyện sống chết nữa.


Hiện giờ, việc cấp bách nhất vẫn là giải độc Bích Huyết Thảo trước đã.

“Ai da, ai ô ô ô!” Trần Hư đạo trưởng nhăn nhó mặt mày bò dậy, trong ngực vẫn ôm chặt bình rượu Thiên Sơn Tuyết.

Lão nâng tay phủ tóc che mặt, quét mắt nhìn quanh một vòng rồi cuối cùng chỉ vào vị tiên chủ tuấn tú nhất, quay sang hỏi Khương Tước: “Đây là muội muội mắt mù của ngươi sao?”

Thanh Sơn trưởng lão nổi đóa: “Ngươi mù ấy! Cả nhà ngươi đều mù!”

Mấy vị sư huynh vội vàng can ngăn: “Tôn trọng, tôn trọng chút, xin đạo trưởng nói năng cẩn trọng.”

Khương Tước không buồn để ý, đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Khương Phất Sinh đang nằm cạnh giường, khẽ nói: “Đây mới đúng là muội muội ta.”

Vô Uyên, Thanh Sơn trưởng lão và bốn vị sư huynh cũng cùng lúc bước lại, vây quanh giường Khương Phất Sinh kín như nêm.

Trần Hư đạo trưởng vừa liếc mắt nhìn, đã tùy tiện kết một pháp quyết, đánh thẳng vào thân thể Khương Phất Sinh: “Được rồi, ngủ khoảng mười ngày, tỉnh dậy là sẽ ổn.”

Dễ vậy sao? Lợi hại đến thế cơ à?

Đây mới đúng là đại sư!

“Còn nha đầu ngươi thì sao, bị gì thế?” Đạo trưởng quay sang nhìn Khương Tước.

Ban đầu còn đang dồn sự chú ý vào Khương Phất Sinh, cả đám người lập tức đồng loạt quay đầu hỏi Khương Tước: “Ngươi mắc bệnh gì?”

Khương Tước đối mặt với năm cái đầu đang đồng loạt nhìn mình, khóe miệng giật giật. Mấy người này... thật sự không biết Bích Huyết Thảo có độc à?

“Không cẩn thận ăn phải Bích Huyết Thảo.” Nàng đưa tay ra cho đạo trưởng xem.

Đạo trưởng liếc nhìn, lập tức gạt tay nàng ra: “Không cần khám. Giải độc Bích Huyết Thảo cần năm loại dược liệu: Linh Minh Hoa, Lôi U Thảo, một chiếc lông Chu Tước, thêm một đoạn xương yêu của thận yêu, cuối cùng là một chén máu Thanh Long.”

Khương Tước cười cứng ngắc: “Ngươi nói thật đấy à?”

Sao lại vô lý như thế?

Nữ chính chỉ cần niệm một cái pháp quyết là khỏi, đến lượt nàng thì phải đi gom cả năm loại dược liệu quý hiếm? Chu Tước vũ? Thanh Long huyết? Mới nghe tên đã thấy khó kiếm rồi!

“Thiên Sơn Tuyết.” Đạo trưởng giơ tay đòi rượu.

Khương Tước nhanh tay chụp lại bình rượu: “Trước hết nói ta biết mấy thứ đó tìm ở đâu?”

“Ôi trời, đều nằm trong các bí cảnh cả. Ngươi cứ đến Tàng Thư Các của Thiên Thanh Tông mà tra, bản đồ bí cảnh nào có dược liệu gì đều ghi rõ ràng, nhanh nhanh, đưa rượu đây.”

Khương Tước còn chưa kịp đưa, đã bị Thanh Sơn trưởng lão kéo tay, dỗi bình rượu về phía đạo trưởng: “Làm phiền đạo trưởng xem giúp lần nữa, kiểm tra xem con bé còn mắc bệnh gì khác không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc