Nước trong suốt lắng động bên bờ hồ, dịu dàng vỗ về bóng râm của tán lá to in hằn lên nó. Mặt nước tĩnh lặng trông e ấp chẳng khác một cô nhóc nào đó...
Một vài chiếc lá khẽ lay động... Nhẹ nhàng lắc lư theo điệu dìu dắt của gió...
Làn không khí trong lành không ngừng ve vãn chiếc mũi cáu kỉnh, kích thích trí tò mò vô hạn bên trong cô nhóc nắm giữ sức mạnh của sự sống...
Đâu đó trong con tim bé nhỏ, một cảm giác lạ lẫm vừa xuất hiện…
* * *
1
Đêm tối.
Ánh đèn đường đồng loạt được khởi động, tô màu cho cảnh đêm nơi nhộn nhịp, dấy lên sắc rộn rã cho dòng người tấp nập đang lưu thông trên sa lộ.
Phố đông người.
Với nét mặt tò mò, hớn hở vì trông thấy nhiều thứ mới lạ nơi trần thế, Tiểu Tinh ríu rít chạy hết bên này đến bên kia, miệng không ngừng đưa ra hàng ngàn câu hỏi hệt như đang tra khảo Lam Phong. Chẳng biết từ khi anh đồng ý dắt cô nhóc này tham quan cảnh trần thế thì anh đã nhận được bao nhiêu câu hỏi mà theo anh là ngốc ngếch nữa. Anh có nhất thiết phải trả lời hết không? Chắc chắn là không, bởi Lam Phong hoàn toàn không thích giải thích cho người khác tí nào. Bực bội thật! Nhưng tại sao anh lại có thể tỉ mỉ lý giải mọi thứ cho con bé quái lạ kia chứ?
Thở dài ngao ngán, Lam Phong bất lực lắc đầu nhìn theo cái dáng bé nhỏ đang không ngừng nhảy hết bên này tới bên kia. Chóng cả mặt. Hoa cả mắt. Rối hết dây thần kinh não. Ôi! Anh muốn thoát khỏi con nhóc khác người này! Ngay lập tức.
- Hey, em yêu, muốn vui vẻ cùng bọn anh không?
Bỏ món đồ đang săm soi trên tay xuống, Tiểu Tinh giữ nguyên nụ cười trên môi, ngẩng đầu đáp :
- Vui vẻ gì ạ?
Lũ người trước mặt trợn mắt nhìn nhau rồi cười man rợn, khoái trá ngắm nghía con mồi ngon trước mặt. Đưa tay xoa càm, một tên trong bọn bèn lên tiếng, nói với giọng không thể nào gian manh hơn. Chất giọng đậm chất 35 chính cóng.
- Lại còn giả vờ không biết. Em xinh thế này, chắc cũng đã thử với nhiều anh rồi nhỉ? Thế nào, đêm nay có muốn cùng bọn anh không?
Bắt đầu khó chịu với gương mặt nham nhỡ của đám người trước mặt cùng chất giọng mất thiện cảm khó nghe, Tiểu Tinh bĩu nhẹ môi rồi quay người bước đi. Cô đang ngoan ngoãn tập vâng lời Lam Phong.
Điều thứ 5, cấm tuyệt đối không đôi co dài dòng với người làm mình mất thiện cảm.
Hừm! Anh ta đã đặt ra những quy điều khó hiểu và bắt cô tuân thủ, còn hâm dọa nếu cô dám không nghe thì anh sẽ chẳng giúp cô hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đáng ghét thế không biết!
Bộp.
Chợt, một bàn tay lớn từ đâu bỗng nhiên xuất hiện giữ chặt cánh tay nhỏ nhắn kia, kéo lấy không muốn buông.
Tuy bàn tay này có to thật đấy, nhưng chẳng hề ấm như tay của Vũ Phong. Hơn nữa, bàn tay này lại rất thô ráp. Chẳng được như tay của Vũ Phong.
Nghĩ thầm, Tiểu Tinh khó chịu nhíu mày, quay người lại. Lại là đám người không thiện cảm khi nãy. Những loại người thế này, hành tinh của cô chẳng hề có.
Cô nhóc này rõ là không nhận ra sự nguy hiểm đang rình rập quanh mình. Cũng đúng thôi, vì thế giới của cô hoàn toàn không giống với nơi này. Sự khác biệt ấy là qua lớn, có lẽ phải cần có một thời gian để cô nhóc thật sự hiểu về nơi trần gian này. Nó chẳng đơn giản như cô nghĩ, trái lại, rất rất phức tạp.
- Buông ra, tôi không rảnh mà vui vẻ gì đó với mấy người.
Cố giằng tay mình ra khỏi cánh tay đáng ghét thô bạo đang giữ chặt lấy tay mình, Tiểu Tinh hậm hực nói. Dường như đám người kia càng thêm thích thú hơn với sự chống cự của cô, họ bật cười khanh khách.
- Em ngoan thì bọn anh thương nhiều. Sẽ làm cho em thích thú mà.
- Không cần, tôi tự tìm thứ mình thích còn hơn. Mấy người biến đi.
- Em sẽ thích cho mà xem.
Vừa nói, tên côn đồ ấy vừa kéo mạnh cánh tay đang giữ chặt, khiến Tiểu Tinh bất chợt nhào vào người hắn. Trước khi cô kịp lên tiếng thì một chất giọng khác đã cất lên, rợn người.
Gật nhẹ đầu, Tiểu Tinh khẽ đặt tay mình lên ngực sau đó di chuyển lên má rồi vội nói :
- Dạ, ở đây, ở đây nữa. Cảm giác rất lạ. Lúc bọn người đó kéo tay em không hề xuất hiện cảm giác ấy. Khi anh Lam Phong kéo em vào người anh, đột nhiên tim em đập nhanh, hai má còn nóng ran nữa. Có phải virus ăn thịt không anh? Làm sao đây? Em sẽ chết sao?
Đang định tức giận thì bắt gặp nét mặt lo sợ cùng đôi mắt hoang mang của Tiểu Tinh, bỗng nhiên cơn giận trong anh chùn xuống. Trong chuyện này, một phần lỗi cũng là do anh, chỉ tại anh thêu dệt ra con virus vớ vẩn ấy nên mới thế. Ôi, con bé ngốc nghếch này, muốn làm anh tức điên lên phải không?