Hương sen ngào ngạt lan tỏa khắp mọi nơi trên hành tinh lấp lánh về đêm… Cơn gió nhẹ nhàng thi thoảng lượn lờ quanh bờ hồ, làm mặt nước trong veo thoáng gợn nhẹ rồi lại bay đi nơi khác… vờn tóc ai đó thật khẽ…
Ngọn lửa đỏ rực dập dìu trong từng hơi thở nồng ấm, lan tỏa cả cung mây rồi dịu xuống nhờ gió… sưởi ấm cho trái tim thơ dại chưa hiểu hết chuyện đời…
* * *
1
Vườn sen.
Mùi sen tinh khiết thơm ngát lan tỏa cả một vùng trời bao lay. Từng chiếc lá xanh to lớn nhè nhẹ đung đưa theo vài điệu gió dập dờn thoáng qua. Màu óng ánh của cánh sen hòa hợp cùng màu của chiếc váy trên người cô nhóc đến hoàn hảo.
Trên tay là chiếc bình tưới nước, Tiểu Tinh thi thoảng hát khe khẽ rồi nhoẻn miệng cười nhìn đám sen trong hồ đang lượn lờ như múa minh họa theo điệu nhạc phát ra từ khóe môi bé xinh.
Cách đó không xa, nơi góc cây đại thụ cạnh hồ sen, ánh mặt trời lan tỏa chiếu xuyên cung mây truyền thẳng xuống nhân gian còn vương lại chút ít trên thân cây cao to.
Màu tóc ánh kim phát ra từ người chàng thanh niên anh tuấn bỗng chốc sáng lấp lánh nhờ thứ ánh ban mai kì diệu từ ông mặt trời vĩ đại – chủ nhân của buổi sáng tinh tươm. Luồn tay vào kẽ tóc, Vũ Phong hít thở đều rồi rời lưng khỏi thân cây, nhấc từng bước chân nhịp nhàng đến cạnh cô gái nhỏ cùng nụ cười thoáng vụt qua trên cánh môi đỏ mộng.
Ngân nga mãi giai điệu quen thuộc, Tiểu Tinh vun đôi tay thoăn thoắt rưới nước khắp vườn sen, để cho từng giọt long lanh trong suốt rơi nhẹ lên cánh sen thơm ngát.
- Tiểu Tinh, em sẽ làm được chứ?
Đứng cạnh nhóc con hoạt bát, Vũ Phong nghiêng người hỏi khẽ rồi đặt câu hỏi đang là khuất mắt trong đầu mình. Cũng phải thôi, suốt những năm tháng qua, Vũ Phong và Hỏa Phong luôn là người kề cận, chăm sóc cho cô nàng tinh nghịch kia và là người hiểu rõ Tiểu Tinh nhất trên hành tinh của các vì sao. sẽ thế nào nếu Tiểu Tinh xuống nhân gian chỉ một mình luôn là điều quan trong hàng đầu Vũ Phong nghĩ đến?
Hệt cơn gió phiêu lãng dạo chơi nhân ngày đẹp trời, Vũ Phong luôn đem lại sự ấm áp, cảm giác an toàn cho Tiểu Tinh. Anh luôn xuất hiện đúng vào thời điểm nhóc con cần nhất. Và dĩ nhiên, nụ cười tinh nghịch sẽ sớm xuất hiện trên khóe môi chúm chím khi Vũ Phong tìm trò làm nhóc vui.
Tựa ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội và mang trong mình bầu nhiệt huyết sôi trào, Hỏa Phong là người mang đến niềm tin cho Tiểu Tinh mỗi khi thất vọng hay buồn phiền vì chuyện gì đó. Thi thoảng, Hỏa Phong cũng bày vài trò vui nho nhỏ để cả ba người cùng tham gia. Người giành phần thắng cuối cùng vẫn luôn là Tiểu Tinh vì hai người nào đó cố ý chịu thua để nhóc con kia được thắng…
Lẫn trong gió là hương sen ngào ngạt cùng tiếng hát khe khẽ phát ra từ nhóc con đang mải mê chăm sóc vườn sen.
Chất giọng trầm trầm ngay lúc đó được thảy vào không trung. Từng thanh từ nhè nhẹ tựa như nốt nhạc bay bỏng giữa không gian bao la :
- Tình yêu… chỉ là tên của một loại kẹo thôi, em không cần quan tâm nhiều đâu, Tiểu Tinh. Thứ mà em cần quan tâm bây giờ là nhiệm vụ kia kìa, lo mà hoàn thành cho tốt. Anh nghe nói khoảng hai ngày nữa thì em phải xuống nhân gian để tìm người cần cảm hỏa, cố lên nhé nhóc!
2
Điện Hoả.
- Hỏa Phong đại ca, Hỏa Phong đại ca… Tiểu Tinh và Vũ Phong ca đến rồi đây…
Giọng nói lảnh lót vang lên cùng tiếng thờ hì hụt của hai người nào đó khi vừa đặt chân vào nơi ở của Hỏa Phong khiến anh không tài nào nằm yên cho được. Y như rằng, mỗi khi bị phạt xong là Tiểu Tinh lại chạy đến Điện Hỏa cùng Vũ Phong và dùng những từ ngữ như “đại ca, ca…” để làm tăng thêm tính trêu đùa. Đương nhiên, cả hai đến đây chỉ vì mục đích “Chơi là chính”
Từ trong Điện, một chàng trai với dung mạo hơn người chán nản bước ra. Màu tóc gợn đỏ làm tăng thêm cho anh một sức sống cuộn trào phối hợp hài hòa cùng bộ trang phục trên người.
Đã tính sẵn một trò chơi mới trong đầu nên Hỏa Phong không ngần ngại gì mà nói rõ luôn rồi nhướn mày khiêu khích đối phương :