Sự Hối Tiếc Muộn Màng

Chương 14: Cảm Thấy Mệt Mỏi Khi Làm Việc Nhà

Trước Sau

break

Nhưng ngay lập tức đã bị mẹ chồng của mình nắm lấy tay, níu kéo lại. Bà nói:

“Này rốt cuộc con bị gì vậy hả? Tại sao nó đã ngoại tình thậm chí cắm cho con cái sừng cao đến như vậy, nó đã phản bội con như thế, mà con còn muốn quan tâm nó, còn đi theo nó để làm gì? Con hãy, buông bỏ nó đi! Con cứ mặc kệ nó, cho nó sống chết như thế nào thì tùy. Và những gì nó đã gây ra đối với con, như thế thì chẳng thể nào tha thứ được!”

Chồng tôi bấy giờ nước mắt đã rơi, anh ta nắm chặt lấy tay của mình, mà lên tiếng:

“Phải, mẹ nói rất đúng, cái loại đàn bà đó con cần phải bận tâm làm gì chứ? Và để cho nó muốn làm gì thì làm đi. Còn bây giờ thì con đã mệt rồi, mẹ dọn cơm cho con ăn đi!”

Bà cũng đồng ý theo yêu cầu của cậu mà bắt đầu dọn cơm, với nụ cười đầy nham hiểm trên môi và suy nghĩ:

“Hừ, cuối cùng kế hoạch tống nó ra khỏi nhà cũng đã thành công. Và mặc dù tao không biết người kia là ai, khi đã giúp tao trong kế hoạch này, nhưng tao sẽ không phải tốn một đồng nào hết. Và bây giờ thì con trai của tao chỉ có thể nghe lời tao. Tao sẽ kiếm một người vợ mới cho thằng con trai tao, người này không những giàu có mà còn giỏi giang hơn mày. Hừ... còn mày cứ sống một cuộc đời như thế đi con điếm à. Tao mong cuộc đời của mày sẽ chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp, mày sẽ sống trong sự tủi nhục, thậm chí mong hôm nay mày sẽ chết!”

Sau những lời chửi rủa của bản thân trong tâm, bà ta cũng đã bắt đầu dọn cơm lên. Chốc lát hai mẹ con ngồi xuống ăn cơm, mà bà ta lên tiếng nói chuyện với con trai của mình, để có thể khiến nó quên đi người vợ kia và bị thao túng bởi mình, mà chỉ có thể nghe lời của bà ta mà thôi:

“Này, con ăn nhiều vào rồi đi ngủ đi, thậm chí chiều còn đi làm nữa. Và cái loại đàn bà như vậy con đừng bận tâm ha! Mà hãy sống theo những gì mình muốn, rồi mẹ sẽ tìm cho con một người vợ mới, sau đó gia đình của chúng ta sẽ hạnh phúc hơn!”

Chồng tôi im lặng, anh ta không nói gì hết, bởi vì hiện tại tâm trạng của anh ta đang rất rối bời. Chốc lát anh ta đã ăn cơm nhanh nhất có thể, rồi rời đi để lại mọi thứ cho mẹ chồng tôi dọn.

Bà ta dọn dẹp bàn ăn mà cảm thấy khó chịu, bà ta nhăn nhó nói:

“Hừ, mình thật sự không muốn dọn những thứ này một chút nào, thậm chí nếu có con điếm đó ở đây, thì nó sẽ dọn tất cả mọi thứ cho mình. Nhưng mà thôi mặc kệ vậy, không có nó thì càng tốt, không nhìn thấy bản mặt thứ xui xẻo như nó. Và mình chỉ dọn một chút thôi sẽ xong...”

Thế là bà ta bắt đầu dọn dẹp trong sự mệt mỏi mà không ngừng than vãn. Sau một lúc cuối cùng mọi thứ cũng đã xong, bà ta giờ đây ngồi lên ghế mà suy nghĩ:

“Hazz... thật là mệt chết đi được. Và mình phải làm gì đây chứ, khi những bữa cơm tiếp theo, thậm chí là việc nhà mình còn phải làm. Và mình chẳng muốn làm, với lại thật là tức chết đi được mà. Nếu như có ai đó làm việc giúp mình thì hay biết mấy!”

Thế là bà ta sau những suy nghĩ mà quyết định sẽ bật phim lên xem, để có thể giải tỏa những căng thẳng của bản thân mình...

Anh ta đưa tôi ra xe máy của bản thân và để tôi ngồi trước, sau đó đã chở tôi đến bệnh viện. Đến nơi, anh ta dừng xe lại rồi bế tôi vào bên trong bệnh viện.

Giờ đây, anh ta gặp các y tá và lên tiếng bảo: “Này, có một người đang trong tình trạng rất nguy kịch, mọi người hãy xem cô ấy như thế nào và giúp tôi điều trị cho cô ấy với. Nếu không thì cô ấy sẽ chết mất!”

Những y tá cùng đã chú ý đến người đàn ông này, bọn họ ngay lập tức đến giúp đỡ và mang đến một cái băng chuyền cùng với bình cung cấp oxy.

Chốc lát, bọn họ đã đưa cô lên băng chuyền, thậm chí là gắn những thiết bị y tế, sau đó bắt đầu đưa cô đến phòng phẫu thuật để khám bệnh xem thử tình trạng của cô như thế nào, rồi mới tiến hành những bước tiếp theo trong việc điều trị cho cô.

Trong khi anh ở ngoài phòng với sự lo lắng đến tột cùng, lòng thầm cầu mong rằng cô sẽ không sao hết. Thậm chí, anh cảm thấy vô cùng căm hận những con người độc ác đó, và anh ước rằng sẽ có một ngày nào đó họ phải trả giá cho những chuyện này.

Giờ đây anh suy nghĩ: “Hazz, cũng may mình là một người tốt bụng và vô tình thấy cô ấy nên mới giúp đỡ. Nếu như mình không xuất hiện kịp thời để giúp đỡ thì không biết bây giờ cô ấy sẽ như thế nào rồi. Và mình đã lỡ giúp rồi thì giúp cho trót. Trong thời gian sắp tới, mình sẽ đến bệnh viện này để gửi cơm cho cô ấy ăn, để xem thử khi nào cô ấy khỏe, rồi mình sẽ không bận tâm nữa. Lúc đó để cô ấy muốn làm gì thì làm, chứ bây giờ mà giúp được phân nửa rồi bỏ mặc thì cũng không được. Như vậy thì quá vô tâm rồi...”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc