Yêu tộc so với nhân loại có ưu thế, ngoại trừ sinh mệnh bọn họ lâu dài, còn có pháp lực cường hãn.
Nếu ăn cỏ biến hóa biến thành hình người, tuy rằng sinh mệnh vẫn như vậy, nhưng thân thể lại so với nhân loại bình thường yếu ớt hơn hẳn.
Bởi vậy chỉ cần là Yêu tộc, đều không nguyện ý ăn thứ cỏ đó để biến thành nhân loại.
Hiển nhiên, nam nhân mặt than đang lẩm bẩm lải nhải này chỉ là một biến dị thú dưới nước ăn nhầm cỏ biến hóa mà thôi.
Nam nhân thấy Mộ Lê Thần muốn rời đi, vội vàng đi theo, vừa đi vừa nói: “Aiz, sao cậu lại muốn đi chứ? Nếu cậu không muốn đem vật kia để trở lại, vậy cậu cậu phải để tôi theo cậu a!”
Mộ Lê Thần xoay người nhìn về phía hắn: “Ngươi thật muốn đi cùng ta?”
Ánh mắt nam nhân nhìn về phía chiếc túi da rắn trong tay Mộ Lê Thần, vội vàng gật đầu: “Tôi rất thích ở nơi nào có thứ đó.”
Hắn là Thuỷ tộc, tuy rằng nguồn nước đã bị ô nhiễm đối với hắn mà nói không có nguy hại gì, nhưng hắn thích dòng nước sạch sẽ lúc trước, cho nên hắn mới có thể từ bỏ đại dương rộng lớn chạy đến con sông nhỏ này.
Mà Mộ Lê Thần lúc này lại phi thường động tâm.
Vì cái gì mà hắn ngay từ đầu không giết con biến dị thú Thuỷ tộc hóa thành hình người này?
Chính là bởi vì đẳng cấp trí tuệ của tên đó rất cao, hẳn là vương giả trong đám biến dị thú Thuỷ tộc, Mộ Lê Thần không cần phải đi trêu chọc.
Số lượng biến dị thú trên đất bằng so với biến dị thú trong nước, nên nói, sau mạt thế diện tích 80% địa cầu đều là nước.
Trước tận thế, chủng loại động vật trong nước nhiều không đếm xuể, so với động vật trên đất bằng rất nhiều.
Sau mạt thế, động vật Thủy Sinh biến dị khẳng định cũng rất nhiều.
Mộ Lê Thần là tang thi hoàng trên đất bằng, tuy rằng cũng có thể khống chế tang thi động vật Thủy Sinh, nhưng điểm mạnh của hắn chung quy không phải dưới nước.
Cho nên hắn không nhất thiết cùng cái biến dị động vật Thủy Sinh này kết thù.
Nên nói, động vật Thủy Sinh biến dị so biến dị thú trên đất bằng mang thù nhiều hơn đoàn kết.
Mộ Lê Thần nếu ở đây giết một trong những vương giả của chúng nó, không chừng một ngày nào đó hắn đến gần khu vực có sông hồ ở căn cứ S thị liền bị biến dị động vật Thủy Sinh theo dõi thì sao.
Hắn cho dù là có đại quân tang thi trăm vạn con cũng đánh không lại ngàn vạn sinh vật Thủy Sinh biến dị, trừ phi hắn vĩnh viễn không tới gần những nơi có nước.
Mà hiện tại, vị động vật Thủy Sinh biến dị này vừa nhìn là biết vương giả lại muốn đi cùng hắn…… Thật sự là miếng bánh rớt từ trên trời xuống.
Mộ Lê Thần đã nghĩ tốt nên làm thế nào công hãm căn cứ S thị.
Hắn thật muốn xem xem đám người trong căn cứ S thị khi nhìn một đàn biến dị thú số lượng ngàn vạn, kể cả có biến dị thú dưới nước tấn công căn cứ thì lộ ra biểu tình tuyệt vọng đến mức nào.
Mộ Lê Thần đánh giá cẩn thận một phen cái biến dị thú hình người nhất định muốn đi theo mình, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hắn vẫn mang bộ mặt than mở to mắt nhìn, nghĩ nghĩ, nói: “Hà Kỳ Tranh, gọi tôi là Hà Kỳ Tranh.”
Hắn nhớ rõ lúc trước hắn nuốt được một tên xui xẻo nào đó, mà cái tên này chính là của tên xui xẻo đó, nếu đã bị hắn nuốt vào bụng, vậy thì cái tên kia cũng thuộc về hắn đi.
Mộ Lê Thần không biết rõ nội tình, còn tưởng rằng chỉ số thông minh người này thật cao, cao đến mức có thể tự đặt cho bản thân một cái tên .
Hà Kỳ Tranh…… Cái này…… sao lại giống tên của một loại trà vậy?
Mộ Lê Thần yên lặng liếc nhìn cái tên đang còn lõa thể kia, lặng lẽ đánh giá, dáng người không tồi.
Sau đó hắn liền gọi tang thi mang Không gian dị năng đến, lấy ra từ trong đó một bộ quần áo, ném cho Hà Kỳ Tranh: “Mặc vào!”
Không mặc đồ riết thành thói quen, Hà Kỳ Tranh trừng mắt nhìn đống quần áo, sau đó buồn bực gãi gãi đầu, cái này dùng làm gì vậy?
Hắn một bộ mặt than làm ra này loại trừng mắt này, nhìn qua thật sự là cực kỳ ngu xuẩn.
Mộ Lê Thần không đành lòng nhìn, đem Hà Kỳ Tranh ném cho Mục Nhiên: “Dạy hắn mặc quần áo!”
Mục Nhiên lại bị ủy lấy trọng trách khó khăn nói không nên lời nhìn về phía Hà Kỳ Tranh tỉnh tỉnh mê mê, hai chân run run.
Vì cái gì? Ông trời, ông vì cái gì lại cho tôi một đôi mắt có thể nhìn thấu mọi sự tình chứ hả?
Mama, nơi này có quái vật a —
Mục Nhiên lúc trước bởi vì đứng quá xa, nên thấy không rõ người cùng Mộ Lê Thần nói chuyện là ai, vì thế mới tìm chết đem kỹ năng đồng thị trở thành kính viễn vọng mà nhìn, kết quả cái Hà Kỳ Tranh kia trong mắt người khác thì thật giống một đại soái ca tuấn lãng, nhưng trong mắt hắn liền biến thành một người mang đuôi cá, còn có một miệng đầy máu cùng hàm răng sắc bén, là một đại cự xỉ quái vật.
Mục Nhiên cảm giác răng nanh hắn đều nhức nhối run rẩy, quá hoảng sợ nên hắn hiện tại đã đóng kín kỹ năng đồng thị, nhưng hình tượng khủng bố của Hà Kỳ Tranh đã xâm nhập vào tâm linh hắn, hắn hoàn toàn không thể đối mặt với bộ dạng anh trai tiêu sái lãng tử như vậy.
Cuối cùng, hắn vẫn là ôm lấy đùi Mộ Lê Thần khóc rống, nước mắt chảy thành sông: “Lão đại, anh tha em đi, em thật sự không dám tới gần hắn a hức hức.”
Mộ Lê Thần cúi đầu nhìn tên đàn em nhân loại ngu ngốc của mình: “Vì cái gì không dám?”
Mộ Lê Thần nhìn nhìn Hà Kỳ Tranh dương quang soái khí, lại nhìn Mục Nhiên làm bộ mặt của một tiểu tức phụ, nghẹn họng, yên lặng đem người một cước đá văng, xoay đi không không đành lòng nhìn thẳng cái biểu tình của hắn, nói với Ân Phùng: “Ngươi đi dạy Hà Kỳ Tranh một ít thường thức đi.”
Lần đầu tiên được Mộ Lê Thần giao cho nhiệm vụ hằng ngày Ân Phùng nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
Ân Phùng không giống Mục Nhiên có kỹ năng đồng thị, nhìn không ra chân thân của Hà Kỳ Tranh, cho nên hắn không có chút chướng ngại tâm lý nào tới gần Hà Kỳ Tranh.
Ân Phùng nhìn đầu tiên không phải mặt Hà Kỳ Tranh, mà là nhìn hành vi hắn cầm một cái quần lót không ngừng khoa tay múa chân.
Bất quá hắn cũng không thẹn, bởi vì ít khi nào hắn nối liền tư duy với tam quan mà sống a, hắn cực kỳ bình tĩnh tiếp nhận quần lót Hà Kỳ Tranh trong tay, mở rộng đai quần, nói: “Nhấc chân, rồi cho chân vào cái lỗ đó.”
Hà Kỳ Tranh mặt đơ, nhìn hai cái lỗ lớn của quần lót, sau đó nhảy …… Xuyên vào bên trong.
Ân Phùng khóe miệng giật giật, tiếp tục nhặt quần âu lên, đưa cho Hà Kỳ Tranh, dùng ngôn ngữ chỉ đạo hắn xỏ chân qua làm sao.
Tuy rằng động tác Hà Kỳ Tranh làm không đúng, nhưng tốt xấu gì cũng đã đem quần áo mặc vào.
Miệng lưỡi khô khốc, trán nổi gân xanh, Ân Phùng bạo khởi nhìn Hà Kỳ Tranh kia mặc ngược chiếc áo thun, yên lặng không nói lời nào, sau đó trở lại chỗ Mộ Lê Thần phục mệnh.
Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn Hà Kỳ Tranh đã mặc xong quần áo, tự nhiên cũng thấy được cái áo thun mặc ngược, bất quá hắn không ra lệnh Ân Phùng sửa lại, thản nhiên gật đầu.
Hắn nghĩ dù sao cái này cũng đâu phải chuyện lớn.
Hà Kỳ Tranh hoàn toàn không biết bị người liên thủ khi dễ còn thập phần cảm thấy hứng thú lôi kéo quần áo trên người.
Tuy rằng không biết đây là cái gì, bất quá có thể ngăn được ánh mặt trời nóng rát khiến hơi nước trong cơ thể hắn hao tổn chậm một chút, thật sự rất không tồi a.
Hà Kỳ Tranh nhìn về phía Mộ Lê Thần, chỉ vào quần áo trên người mình: “Còn có sao?”
Mộ Lê Thần không hiểu rõ ý tứ của hắn, bất quá vẫn gật đầu nói: “Còn.”
Hắn lại kêu tang thi mang Không gian dị năng ra lấy thêm mấy bộ quần áo nữa.
Hà Kỳ Tranh nhìn đến đám đồ có thể giúp hắn che chắn ánh mặt trời, hưng phấn liền cầm lên một cái, còn muốn tròng vào người.
Hắn rất thông minh, học được cũng rất nhanh, cho nên trình tự hắn mặc quần áo so với lúc Ân Phùng dạy hắn giống nhau như đúc.
Mộ Lê Thần nhìn Hà Kỳ Tranh vốn đã mặc một chiếc quần âu nay lại tròng thêm một cái quần lót ở bên ngoài, yên lặng bóp trán, sau đó đoạt lại quần áo, kêu tang thi mang Không gian dị năng thu hồi vào.
(Zombie: Vì sao những đứa đi theo anh Thần đều không bình thường như vậy ( ¯(エ)¯ )
Hà Kỳ Tranh liền muốn chạy đi bắt tang thi mang Không gian dị năng, Mộ Lê Thần bèn ngăn hắn lại, sau đó hung hăng nện một quyền lên mặt hắn, gằn từng chữ một: “Không được phép!”
Hà Kỳ Tranh bị đập một cái liền khơi dậy tính hung bạo, còn to gan xông lên với Mộ Lê Thần.
Bất quá hắn là Biến dị thú cấp bảy, mà Mộ Lê Thần lại là tang thi hoàng cấp mười, hoàn toàn không phải đối thủ.
Mộ Lê Thần đem hắn đánh thêm một cái, nói: “Phải nghe lời!”
Hà Kỳ Tranh bám riết không tha tiếp tục xông lên.
Mộ Lê Thần lại một quyền đem hắn đập ngã: “Phải nghe lời ta nói!”
Hắn lại bò lên.
Mộ Lê Thần lại đập ngã hắn.
Mỗi lần đập hắn ngã, liền nói một câu “Phải nghe lời”.
Không biết bị đập bao nhiêu lần, Hà Kỳ Tranh rốt cuộc cũng sợ, nhìn về phía Mộ Lê Thần, trong mắt mang theo sợ hãi cung kính.
Mộ Lê Thần vừa lòng: “Ngươi biết mình nên làm như thế nào chưa?”
Hà Kỳ Tranh xoa xoa mặt, cục u trên mặt lập tức tiêu thất, hắn cúi đầu, nói: “Phải lời nghe anh.”
Mộ Lê Thần nói: “Rất tốt, đi theo ta.”
Hà Kỳ Tranh không nhúc nhích, hắn nói: “Quần áo……”
Mộ Lê Thần cảm thấy Hà Kỳ Tranh đối với quần áo có một cố chấp kỳ lạ, liền hỏi: “Ngươi đã mặc xong quần áo rồi, còn muốn quần áo làm gì?”
Hà Kỳ Tranh nói: “Quần áo có thể chắn ánh nắng, hơi nước trong cơ thể cũng tiêu hao chậm một chút.”
Mộ Lê Thần bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai như vậy.
Hà Kỳ Tranh là động vật Thủy Sinh biến dị hóa thành hình người, nhưng trên bản chất vẫn là không thể rời khỏi nước, bằng không sẽ chết.
Nếu không phải có hạn chế này, động vật Thủy Sinh biến dị chỉ sợ đã sớm xưng bá thế giới, nào còn đến phiên người khác?
Đối phó động vật Thủy Sinh biến dị, biện pháp tốt nhất chính là dùng hỏa công.
Tuy rằng khả năng thương tổn không được cường đại, nhưng lại có thể làm bốc hơi hết hơi nước trong cơ thể chúng nó, trực tiếp giết chết chúng nó hoặc là ngăn cản đường lui, không thể chạy đến nơi có nước.
Hà Kỳ Tranh tuy rằng là biến dị thú cấp bảy, còn có thể hóa thành hình người, nhưng vẫn không thể rời khỏi nước quá lâu.
Mộ Lê Thần nghĩ nghĩ, ném qua cho Hà Kỳ Tranh một quả cầu nước, khiến hắn cả người ướt sũng.
Hà Kỳ Tranh chẳng những không tức giận, ngược lại còn rất thích, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn về phía Mộ Lê Thần, phảng phất như chờ mong hắn ném thêm một quả nữa.
Mộ Lê Thần lại ném đến một quả cầu nước lớn hơn lên người hắn: “Cảm giác thế nào?”
Hà Kỳ Tranh gật gật đầu nói: “Rất tốt, nước tinh khiết a, thật sự rất thoải mái.”
Mộ Lê Thần hỏi: “Như vậy có thể bổ sung đủ hơi nước cho ngươi rồi chứ? Có cần mỗi ngày phải ngâm mình trong nước hay không?”
Hà Kỳ Tranh lắc lắc đầu, nói: “Chỉ cần trong cơ thể hơi nước đầy đủ là được rồi, không cần phải ngâm mình.”
Hắn là biến dị thú cấp bảy, dị năng là nước, cho nên hấp thu phân tử nước trong không khí bổ sung hơi nước rất dễ dàng.
Cho nên hắn có thể ngốc ở trên bờ thời gian rất dài.
Mộ Lê Thần xác nhận Hà Kỳ Tranh có thể ở trên bờ một thời gian dài, vừa lòng gật đầu.
Rất tốt, thu thêm một đàn em mới, như vậy chờ hắn lấy được Duệ Kim chi tâm, sau khi đến thành phố ven biển – căn cứ S thị, liền có thể mượn lực lượng biến dị thú Thủy sinh, giải quyết cái căn cứ kia.
Bất quá, chuyện trọng yếu trước mắt nhất vẫn là giải quyết Tần gia chiếm cứ hơn phân nửa quyền lực ở B thị.
Tác giả có lời muốn nói: Hà Kỳ Tranh xem như là một bằng hữu tốt của nhân vật chính đi, tuy rằng nhân vật chính hiện tại coi hắn như tiểu đệ của mình a ╮[╯▽╰]╭
Thân phận Hà Kỳ Tranh cùng Mộ Lê Thần tương tự nhau, đều là mang bề ngoài giống một nhân loại nhưng trên thực tế là phi nhân loại, một người là tang thi hoàng, một kẻ là vương của biến dị thú Thủy sinh, cho nên cảm giác của nhân vật chính đối với Hà Kỳ Tranh có loại đồng bệnh tương lân…..
Tính cách của Hà Kỳ Tranh là: Mặt than, lải nhải, xuẩn manh, cố chấp