Ân Phùng là trận thuật sư, không phải trận pháp sư.
Nghiêm túc mà nói, trận pháp Ân Phùng bố trí ra không thể xem là một trận pháp chân chính, chỉ có thể xem như trận thuật.
Bởi vì trận thuật Ân Phùng bố trí cần năng lượng nguyên của mắt trận, hơn nữa không thể di động, muốn vây khốn được người trước tiên chỉ có thể ở nơi nào đó bố trí tốt trận thuật rồi dẫn dụ địch nhân đi vào trận thuật.
Mà trong ký ức truyền thừa của Mộ Lê Thần có vài câu nhắc tới trận pháp, uy lực rất lớn.
Trận pháp sư có thể luyện chế mắt trận tùy thân mang theo, khi vây khốn địch chỉ cần xác định phương hướng rồi bày bố mắt trận, trận pháp được triển khai thành một vòng do trận pháp sư giữ trận, dẫn linh khí trời đất vào trận hóa thành công kích duy trì trận pháp.
Ân Phùng là trận thuật sư, cần sử dụng kim loại hiếm để chế tác trận cơ, dùng tinh hạch thú đan đặt bên trong mắt trận để duy trì trận thuật.
Một trận pháp có thể vừa vây khốn địch, có thể vừa chế tạo ảo cảnh giết địch, công năng nhiều mặt.
Nhưng trận thuật của Ân Phùng chỉ có mỗi một công năng, không thể đa năng.
Sự tương phản như vậy, Ân Phùng so ra còn kém trận pháp sư của thời đại tu chân.
Nhưng Mộ Lê Thần không ghét bỏ, tu chân giả cường đại thời mạt thế bây giờ đã đã muốn tuyệt diệt hết, có thể có một trận thuật Đại Sư lợi hại, vậy cũng đủ rồi.
Sở dĩ nguyên nhân trận thuật sư so với trận pháp sư kém một ít, chính là trận thuật sư có thể không có tu vi cũng có thể bày trận, mà trận pháp sư lại muốn lấy thân mình làm trận cơ, tu vi đương nhiên sẽ lợi hại hơn.
Theo suy đoán, có thể trận thuật sư do linh khí mỏng manh không thể bày trận pháp liền thay đổi trận thuật, trận thuật sư là thích ứng cho thời đại không có linh khí.
Tuy hiện tại là mạt thế, linh khí cũng tràn đầy nhưng pháp trận đã thất truyền hết.
Mặc dù trong ký ức truyền thừa của Mộ Lê Thần có liên quan về trận pháp, nhưng chỉ là một giới thiệu đơn giản, hơn nữa chỉ nói cho hắn gặp phải địch là trận pháp sư thì nên ngăn như thế nào, hoàn toàn không nói đến việc bố trí trận pháp ra sao.
Sau khi Mộ Lê Thần hỏi Ân Phùng chi tiết một chút những thứ có liên quan đến trận thuật, hắn cảm thấy đầu tư cho Ân Phùng cũng không quá lỗ vốn, vì thế liền sảng khoái móc ra hai viên thú đan cấp năm: “Hai người các ngươi mỗi người một viên!”
Mắt Mục Nhiên sáng rực lên, hắn không nghĩ tới thế mà còn có phần hắn.
Mục Nhiên lấy một viên thú đan, vui sướng nhìn thoáng qua Ân Phùng.
Người này thật đúng là không tồi, thế nhưng có thể từ trong miệng bệ hạ moi ra đồ ăn……
Mộ Lê Thần đối với hoan hỉ của Mục Nhiên và Ân Phùng đều thu hết vào mắt, hắn rất vừa lòng.
Hắn am hiểu sâu hạ chi thuật, muốn cho thủ hạ bên dưới công tâm cũng không thể quá mức bất công.
Vốn Mục Nhiên là họa sư vẽ bùa, vừa mới tiến vào cấp bốn, căn bản không dùng được thú đan cấp năm, nhưng Mộ Lê Thần vẫn cho hắn một viên. Đơn giản là Mộ Lê Thần không muốn khiến cho Mục Nhiên cảm thấy hắn đi theo mình lâu như thế mà so ra còn kém hơn Ân Phùng chỉ vừa mới tới, dùng một viên thú đan cấp năm để cho hắn an tâm cũng tốt.
Chờ hắn đem bí pháp tu luyện của Huyết Ma tôn giả luyện được thành thì……….
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mục Nhiên và Ân Phùng cầm thú đan cấp năm vô cùng cao hứng.
Mộ Lê Thần một mình một người đi ra ngoài, gọi Tiểu Hắc đến, kêu nó đưa mình đến nơi phế tích còn lại của căn cứ H tỉnh.
Lúc trước không cảm giác nơi chiến trường này có cái gì, hiện tại Mộ Lê Thần dựa theo phương pháp viết trong tế huyết đại pháp đến xem, nơi nơi trên chiến trường này rõ ràng phủ đầy từng tia khí huyết sát du động.
Bởi vì vừa mới ngưng kết, nên vẫn chưa đáng sợ như trong truyền thừa nhắc tới của Huyết Ma tôn giả, nên chỉ có từng tia.
Nơi này nếu vẫn không có nhân khí hòa tan khí huyết sát, chờ thêm vài năm, khí huyết sát sẽ ngưng tụ thành từng cụm từng cụm giống như mây đen bao phủ khoảng không gian này.
Đến thời điểm nơi này cằn cỗi không có lấy một ngọn cỏ, trừ bỏ vài con yêu thú thích hấp thụ khí huyết tuyệt đối không có người có thể sinh tồn.
Kỳ thật, muốn tu luyện tế huyết đại pháp đến cảnh giới cao thâm, chính là dựa vào hấp thu những khí huyết sát này.
Mộ Lê Thần bắt đầu suy xét có nên hay không chiếm lĩnh địa phương này.
Chung quy, tang thi không phải người, không có nhân khí, cũng sẽ không thể hòa tan khí huyết sát.
Bất quá, việc này hắn còn muốn ra kế hoạch cẩn thận một chút, chuyện căn cứ H tỉnh bị diệt, hẳn sẽ gây ra sóng to gió lớn ở các căn cứ khác, khẳng định sẽ có người đến tra xét, nếu hắn chiếm lĩnh nơi này mà nói……
Nghĩ nhiều cũng vô ích, Mộ Lê Thần tìm một chỗ bằng phẳng sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, bên cạnh là Tiểu Hắc cảnh giới .
Mộ Lê Thần dựa theo công pháp miêu tả mà dẫn khí huyết nhập thể, một tia khí huyết sát mỏng như sợi tóc từ trong luồng khí huyết sát bị hắn bóc ra, sau đó chậm rãi dẫn nó chui vào trong thân thể mình.
Tia khí huyết sát này chậm rãi chạy đi trong xương và tứ chi hắn, khiến hắn cảm giác được một loại đau đớn liên tiếp không ngừng như bị châm cứu, thật giống như tia khí huyết sát đó đang đào đường hầm trong cơ thể hắn vậy.
Không biết qua bao lâu, tia khí huyết sát rốt cuộc từ thân thể lẻn đến trong đầu hắn, tiến vào Hồn tinh.
Mộ Lê Thần có thể ‘thấy’ rất rõ ràng Hồn tinh đang trong trạng thái trong suốt nhiều thêm một tơ máu, tơ máu này không ngừng du động (bơi), tần suất du động thập phần huyền ảo, khiến hắn có cảm giác nói không nên lời.
Khi tia khí huyết sát tiến vào Hồn tinh liền không di chuyển nữa , hoàn toàn không giống miêu tả trong công pháp.
Trong tế huyết đại pháp nói sau khi dẫn khí nhập thể, khí huyết sát hẳn là nằm ở đan điền mới đúng, vì sao lại tiến vào Hồn tinh trong đầu hắn?
Đầu tiên là, Tử phủ Huyết đao chạy đến Hồn tinh của hắn làm ổ không chịu rời đi, hiện tại là khí huyết sát thay vì tiến vào đan điền lại đi chui vào trong Hồn tinh…… Mộ Lê Thần cũng không biết loại biến hóa như vậy là tốt hay xấu.
Nghĩ nghĩ, Mộ Lê Thần tiếp tục dựa theo công pháp miêu tả tu luyện, thẳng đến khi khí huyết sát trong Hồn tinh lớn mạnh được một nửa mới dừng lại.
Hắn cảm giác thực rõ ràng lực lượng chính mình tăng cường rất nhiều, hắn thử phóng thích một đạo lôi điện, phát hiện đạo lôi điện đó so với lúc trước lớn hơn một chút.
Thực lực gia tăng rõ ràng như thế, Mộ Lê Thần cũng không rối rắm vấn đề Huyết Ma đao và khí huyết sát nằm ở vị trí không thích hợp.
Dù sao, mặc kệ thế nào, thực lực gia tăng là thật, cho dù Huyết Ma đao và khí huyết chiếm sai vị trí, tương lai sinh ra ảnh hưởng không tốt đối với hắn hắn cũng không để ý .
Chỉ cần có thể tăng cường thực lực, để hắn thuận lợi báo thù, chết thêm lần nữa thì như thế nào? Hắn không ngại cùng nhân loại đồng quy vu tận !
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần vừa thực nghiệm xong, liền thấy lông tóc Tiểu Hắc đang cảnh giới bên cạnh dựng thẳng lên, thập phần cảnh giác nhìn chằm chằm rừng cây bên cạnh, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm đục.
Mộ Lê Thần cũng nhận ra, nhìn chằm chằm phía bên đó, lạnh lùng nói: “Bước ra!”
Gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây bị thổi vang lên tiếng xào xạc, nhưng không có ai đi ra.
Mộ Lê Thần nhếch miệng cười lạnh, thả ra một đạo lôi điện to như cánh tay của nam nhân trưởng thành, bổ về phía một thân cây bên trong rừng cây.
Bên trong rừng cây liền truyền đến vài tiếng kinh hô cùng tiếng kêu đau, sau đó một nhóm năm người ba nam hai nữ chật vật chạy ra, phía sau là Lôi Hỏa hừng hực thiêu đốt.
Mộ Lê Thần chỉ ngắm chuẩn đại thụ bọn họ ẩn nấp, cho nên năm người này trừ hai người xui xẻo bị thương nhẹ, những người khác đều là bộ dáng chật vật.
Mộ Lê Thần nhìn nhìn năm dị năng giả cấp bốn, liền suy đoán ra được bọn họ đại khái là được phái tới điều tra cụ thể tình hình căn cứ H tỉnh bị hủy diệt.
Hắn không biết cụ thể năm người này đến từ căn cứ nào, cũng không muốn biết.
Ra lệnh một tiếng, Tiểu Hắc xông về phía năm người kia.
Dị năng giả cấp bốn chống lại biến dị thú cấp sáu……
Vốn biến dị thú cấp bốn đã có thể đánh cùng đẳng cấp với ba bốn dị năng giả, huống chi Tiểu Hắc so với năm người này cao hơn hai cấp.
Kết quả không cần nghi ngờ gì.
Chưa đến lượt Mộ Lê Thần ra tay, những người này đã biến thành từng khối thi thể.
Tiểu Hắc hướng về phía Mộ Lê Thần lắc lắc cái đuôi, hưng phấn gầm nhẹ hai tiếng.
Mộ Lê Thần sáng tỏ móc ra dị đan của năm người kia, sau đó mặc cho Tiểu Hắc ăn đám thi thể đó.
Nhìn bộ dáng Tiểu Hắc ăn đến cao hứng, Mộ Lê Thần đột nhiên nghĩ, nếu để bọn Mục Nhiên và Ân Phùng biết bọn họ từng nằm trong miệng Tiểu Hắc vốn đã ăn qua rất nhiều người, có thể hay không sẽ bị dọa cho đứng không nổi?
Hiện tại đã có người ở căn cứ khác đến tra xét, ý nghĩ chiếm cứ nơi này của Mộ Lê Thần cũng chỉ có thể tạm thời mắc cạn.
Hơn nữa ngọn núi phía sau phế tích căn cứ H tỉnh có rất nhiều biến dị thú, còn sau lần nhật thực thứ ba thực vật đều biến dị, thì đó mới là vấn đề lớn……
Mộ Lê Thần thở dài, thực lực, vấn đề trọng yếu nhất vẫn là thực lực.
Hiện tại tuy rằng hắn rất cường đại, nhưng vẫn chưa đủ, nếu hắn có thể giống cái Huyết Ma tôn giả cường đại kia, hắn cần gì phải tính toán đủ điều chứ?
Hủy diệt nhân loại sẽ chỉ dễ như trở bàn tay.
Bỏ qua vấn đề lặt vặt, hắn hiện tại hẳn là nghĩ nên làm sao để tăng cường thực lực.
Mộ Lê Thần đem ra khỏa tim lục sắc lấy được trước kia, thần sắc khó lường.
Hắn chưa bước vào thời điểm Dẫn Khí kỳ, chỉ cảm thấy khỏa tim lục sắc thần bí này rất không đơn giản.
Nhưng mà khi hắn vừa tiến vào Dẫn Khí kỳ, sau khi chân chính nhập môn giới tu chân, mới có thể biết được khỏa tim lục sắc này lợi hại cỡ nào.
Thiên địa Ngũ Hành diễn sinh vạn vật, kim mộc thủy hỏa thổ tương sinh tương khắc lẫn nhau.
Khỏa tim lục sắc này là Mộc Hoa chi tâm, chưởng khống mộc (điều khiển, khống chế cây).
Mà kiếp trước Mộ Lê Thần ở viện nghiên cứu của căn cứ B thị nhìn thấy lại là một khỏa tim kim sắc, chính là Duệ Kim chi tâm, chưởng khống kim.
Lúc trước hắn ở căn cứ H tỉnh tìm kiếm Không gian hệ dị năng giả đặc thù, chính là vì Duệ Kim chi tâm.
Khi Mộ Lê Thần Sưu Hồn Tần Chiêu, hắn phát hiện Tần Chiêu từng giết chết một biến dị thú kim hệ thập phần cường đại, phát hiện trong cơ thể nó là khỏa tim kim sắc, Tần Chiêu cảm giác khỏa tim này không tầm thường, liền để Không gian hệ dị năng giả đặc thù mang trở về.
Ai biết rằng thời điểm truyền tống không gian, khỏa tim kim sắc đột nhiên bộc phát ra khí lực rất mạnh, hai người Tần Chiêu thiếu chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ.
Chờ sau khi không gian truyền tống bọn hắn hoàn tất, khỏa tim kim sắc liền trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, hơn nữa khỏa tim vốn vẫn luôn đập trở nên rất yếu.
Khó trách cảm giác của Mộ Lê Thần đối với Duệ Kim chi tâm không cường liệt bằng Mộc Hoa chi tâm.
Mộ Lê Thần suy đoán, Duệ Kim chi tâm này suy yếu là bởi vì không gian truyền tống, mà kiếp trước hắn sở dĩ ở trong viện nghiên cứu nhìn thấy Duệ Kim chi tâm là khỏa tim không còn nhịp đập, rất có khả năng vì đã trải qua nhiều lần truyền tống không gian, khiến Duệ Kim chi tâm triệt để rơi vào giấc ngủ.
Trừ bỏ Mộc Hoa chi tâm và Duệ Kim chi tâm, còn có kiếp trước khi hắn đi ngang qua một con sông ở T thị cảm giác được tiếng gọi cường liệt, hẳn là Huyền Thủy chi tâm, chưởng khống thủy.
Còn lại chính là Viêm Hỏa chi tâm, Hậu Thổ chi tâm.