Mộ Lê Thần nghe được câu nói giống như tuyên thệ kia, trong lòng nhất thời gợn sóng, không còn bình tĩnh nữa.
Một lúc lâu sau mới khôi phục tâm tư, phức tạp nhìn An Dương, không đáp ứng hắn, chỉ thấp giọng nói: “Chúng ta đi vào thôi, đợi lát sau sẽ xuất phát !”
An Dương cũng không để ý Mộ Lê Thần cố tình lãng tránh, dù sao trong lòng đã có chủ ý rồi, về sau cứ mặt dày đi theo hắn là được.
Phía trước cho dù là vạn trượng thâm uyên, chỉ cần cùng A Thần nhảy xuống, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nghe Mộ Lê Thần nói sang chuyện khác, An Dương cũng không đành lòng khiến hắn khó xử, liền tiếp lời hắn: “Không phải cậu nói muốn ở nơi này nghỉ ngơi một thời gian sao?”
Mộ Lê Thần thấy An Dương không dây dưa cái đề tài kia, cho rằng hắn nói cũng không phải nghiêm túc, trong lòng cảm thấy mất mát nhưng lại nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nơi này không còn an toàn, tôi muốn đi mau một chút.”
An Dương nhớ tới thanh âm tê hống của tang thi chưa từng ngưng lại bên tai, liền gật gật đầu.
Mộ Lê Thần cùng An Dương vào phòng, An Dương đi đóng gói đồ đạc này nọ, Mộ Lê Thần lạnh lùng nói với những người còn lại: “Cho các người năm phút, lập tức tập trung trên xe, ai chậm trễ thì ở lại đây không cần đi!”
Không ai dám kháng cự mệnh lệnh Mộ Lê Thần, thậm chí một câu cầu xin cũng không có, nhanh chóng vào phòng thu gom thứ trọng yếu nhất của mình, ngay cả một câu luyến tiếc ném cái gì đó cũng không ai nói làm cho Mộ Lê Thần cảm thấy thư thả một ít.
Mộ Lê Thần ngồi xem An Như, Mộ Dung mang theo kim ngân châu báu nhét đầy ba lô, thức ăn và đồ uống lại không mang nhiều.
Nhưng hắn không nói điều gì, tại mạt thế còn mang theo vàng bạc đã muốn giảm hết giá trị thành phế phẩm, quả thực chính là ngu xuẩn.
Bây giờ vẫn còn khá tốt, nhiều kim ngân châu báu còn có thể đổi được một ít thức ăn nước uống, đợi đến lần nhật thực lần thứ hai, động vật đều biến thành tang thi, còn có biến dị động vật, thực phẩm đều vô cùng khan hiếm.
Trước mạt thế Ngọc Thạch giá trị trên triệu bạc kia trong mạt thế hiện tại cũng không có khả năng đổi được một gói mì ăn liền.
.
An Dương có dây chuyền ngọc không gian, lúc trở lại phòng ngủ, liền từng kiện từng kiện thu hết vào không gian, thứ gì trong phòng chỉ cần có thể dùng đến đều thu vào.
Cuối cùng An Dương mang theo một cái túi, bên trong là một ít thực phẩm đóng gói, đi ra.
Mộ Lê Thần nhìn thoáng qua cái túi trên tay An Dương, khẽ gật đầu, sau đó xoay người mang theo Mộ gia gia ra ngoài, An Dương theo sát phía sau.
Những người khác sợ bị bỏ lại cũng bất chấp cho qua một vài thứ không mang kịp, vội vã chạy theo phía sau, không dám chạy chậm nửa bước.
Bọn họ không thể coi trọng vật ngoài thân được, cái mạng nhỏ của mình vẫn là quan trọng hơn.
Tang thi ở gần đó đều bị Mộ Lê Thần hạ lệnh cách xa một chút, nên lúc mọi người đi ra, không có xuất hiện tình huống cùng tang thi thình lình đối mặt như lúc An Như tiến vào hành lang.
Mộ Lê Thần nhàn nhã đi đến nơi đỗ xe, Mộ gia gia cùng An Dương tự nhiên cũng đi theo sát bên người hắn, về phần đám người Mộ Dung, đều hướng chiếc xe chạy nhanh, sợ lên xe chậm hơn Mộ Lê Thần một bước liền bị bỏ lại.
Mộ Lê Thần nhìn đám người đó vội vàng như đi đầu thai, trong lòng biết bọn họ không tín nhiệm hắn.
Bất quá, hắn cũng không để ý, dù sao Mộ Lê Thần đã sớm không còn như cái kiếp trước ngu xuẩn tin tưởng bọn họ.
Kiếp này, hắn là vì muốn báo thù mà đến!
Mộ Lê Thần lạnh lùng âm hiểm nhìn gương mặt đám người An Như, Mộ Dung cùng Mộ Lê dật, ánh mắt nhìn qua từng nét, gắt gao ghi tạc trong lòng.
Hắn là may mắn cỡ nào khi được lão thiên gia cho một cơ hội báo thù, may mắn cỡ nào khi không phải là một tang thi tầm thường, có thể đem khuôn mặt cừu nhân ghi rõ trong tim.
Không riêng gì những người này phải chết, căn cứ B thị hắn tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua, đặc biệt là viện nghiên cứu đã vùi lấp vô số tang thi nhân loại!
Phá hủy hết! Toàn bộ đều tiêu diệt hết! Bao gồm cả….. nhân loại dơ bẩn!
“A Thần! A Thần cậu làm sao vậy?”
An Dương vẫn đi phía sau, thấy Mộ Lê Thần đột nhiên dừng lại mới kỳ quái, tay nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.
Bị An Dương thôi tỉnh Mộ Lê Thần hơi giật mình mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía dung mạo quen thuộc mà xa lạ của An Dương, không khỏi có chút hốt hoảng. Kiếp trước, lần cuối cùng mình nhìn thấy gương mặt này, dính đầy máu, đôi mắt sáng lúc nào cũng lo lắng nhìn mình chỉ còn lại hai hố đen tăm tối….
Lúc này, gương mặt ấy vẫn còn tươi sáng, thật tốt.
Mộ Lê Thần nhẹ nhàng cười, nói: “Tôi không sao.”
An Dương cũng không phải loại dễ dàng bị lừa, thừa biết Mộ Lê Thần có điều che giấu, không yên lòng mà truy vấn: “A Thần, cậu có gì khó khăn cứ nói với tôi. Mặc kệ như thế nào, tôi dù sao cũng là…… anh của cậu mà.”
Zombie: Tại sao? Why?Tại sao lại là anh em họ chứ!!!!! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Mộ Lê Thần áp chế rối loạn ngày càng nảy sinh trong lòng, cười sáng lạn nói: “Anh cái đầu cậu, cậu chỉ hơn tôi có vài tháng, tôi còn lâu mới gọi cậu là anh!”
Nói xong, Mộ Lê Thần hơi ngẩn ra, ngữ điệu quen thuộc này đã rất lâu, rất lâu chưa nói ra…… Không phải là những năm trước khi tận thế tiến đến, mà khi thời thời khắc khắc đều phải vì sinh tồn và giao tranh, hắn cùng An Dương, một người là người thừa kế Mộ gia, một người là người thừa kế An gia, rồi những lo lắng cho tương lai……
Tình cảm vô cùng tốt giữa hai anh em là mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ và những trò đùa vô hại, cho dù giận dỗi ngày hôm sau vẫn tự nhiên hòa hảo….
Thế nhưng, lúc mạt thế ập đến!
Hắn biến thành tang thi, An Dương trở thành dị năng giả.
Sau đó là những ngày đấu đá trong thời kì mạt thế, sự tín nhiệm, thân mật khăng khít giữa hai người càng lúc càng xa……….. Không! Không phải bọn họ càng lúc càng xa, mà là hắn vẫn sợ hãi thân phận tang thi của mình, trong sự sợ hãi, vẫn cự tuyệt An Dương đến gần, dùng chính sự sợ hãi đó làm mũi thương đâm vào An Dương.
Mộ Lê Thần nhìn về phía An Dương cũng hơi sửng sốt, trong khoảng khắc, trái tim không hiểu sao lại mềm đi một chút. Cuộc sống này, ngoại trừ báo thù, hắn phải chăng còn có thể cứu vớt một chút? Có phải hay không có thể tiếp tục duy trì tình nghĩa anh em này?
Theo bản năng, Mộ Lê Thần không còn muốn nghĩ đến phản ứng của An Dương khi thân phận tang thi hoàng của mình bại lộ, hắn cảm giác, nếu một đời không bại lộ thì thật là tốt….
Một đời là bao lâu?
Trước mạt thế cùng lắm một trăm năm, sau mạt thế không ai biết được, không ai biết tang thi có sinh mệnh hay không? Có thể hay không giống như thi thể nhân loại qua thời gian mà mục nát?…… Cũng không ai biết năng lực sau khi được kích phát của dị năng giả có hay không sẽ lấy đi tuổi thọ của họ hay là kéo dài nó ra…?
Ngay cả khi được trọng sinh trở lại, Mộ Lê Thần cũng không biết.
Nhưng hắn nghĩ, nếu có thể, hắn hy vọng thân phận tang thi hoàng của mình vĩnh viễn chỉ tồn tại trong bóng đêm, A Dương trong lòng hắn là người mà hắn có thể yên tâm giao phó phía sau lưng mình!
An Dương không biết Mộ Lê Thần lúc này còn nhất tâm suy nghĩ sẽ cùng hắn làm anh em tốt, chỉ đột nhiên nghe một A Thần lạnh lùng lại dùng giọng điệu quen thuộc cùng hắn trêu chọc, trong lòng rất vui vẻ.
Nay Mộ Lê Thần, mặc kệ là cỡ nào cường đại, cỡ nào không phải bình thường, chỉ cần A Thần như vậy là tốt rồi!