Đồn cảnh sát thành phố D.
Trong phòng thẩm vấn, Kiều An ngước khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn lên, thoạt nhìn khá là ngây thơ vô tội. Mặc dù cô đã cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trên má vẫn hiện ra hai lúm đồng tiền nông.
Mộ Tử Mặc mặc một bộ đồng phục chỉnh tề ngồi ở phía đối diện, tuy rằng không có động tác thừa thãi nào, nhưng lại tràn đầy tính xâm lược.
Kiều An trông có vẻ nghiêm túc, nhưng thực ra trong lòng đã loạn thành một cục. Cô không biết nhiều về Lam tinh, vậy nên cô rất sợ bị phát hiện ra gì đó.
"Họ tên?"
"Kiều An..."
"Bao nhiêu tuổi?"
"22..."
"Sao lại xuất hiện trong rừng núi hoang vắng vào lúc đêm muộn thế này?"
Kiều An chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, trong lòng nhịn không được khen ngợi một câu: Đẹp trai quá!
Cô thực sự muốn nuốt nước bọt. Người của tộc Ngự Thú vốn có bản tính tham lam và háo sắc từ trong trứng. Đối mặt với những câu hỏi của một anh chàng đẹp trai như vậy, cô nhất định sẽ hợp tác.
"Cái đó, tôi là streamer săn kho báu. Mỗi ngày tôi phải tìm kho báu ở nhiều nơi khác nhau. Sau khi trải qua khảo sát và vẽ bản đồ, tôi thấy đó là một địa điểm tốt, chắc chắn có kho báu lớn, nên tôi đã chuẩn bị dụng cụ và lên đường suốt đêm, nhưng lại không ngờ..."
Không đào được tiền mà lại đào ra bộ phận của xác chết!
Nói tới đây, Kiều An bắt đầu thở dài và nhắc đến thân phận cô nhi đã thuộc nằm lòng của mình, cố gắng giành được một chút sự cảm thông. Cũng hết cách rồi, bây giờ rất khó tìm được việc làm, cô lại không có bằng cấp, chỉ có thể dựa vào công việc tạm thời này để kiếm sống thôi.
"Chú cảnh sát, tôi là một công dân lương thiện. Lúc đào hố tôi còn đang livestream nữa kìa. Chú phải tin tôi, tôi vô tội..."
Kiều An kích động nắm lấy tay Mộ Tử Mặc. Mộ Tử Mặc theo bản năng muốn rút tay ra nhưng lại không rút được, khóe mắt của anh giật giật. Tay của cô gái này khỏe thật đấy!
"Tôi tên Mộ Tử Mặc, đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Xin cô hãy hợp tác và ngồi đây đợi một lát."
Kiều An gật đầu như giã tỏi, sau đó lại đưa tay ra nắm lấy Mộ Tử Mặc, âm thầm ăn đậu hũ của anh.
"Cái đó, chú cảnh sát ơi, đào hố là công việc chân tay. Tôi có hơi đói, chú có thể cho tôi ăn chút gì đó không..."
Kiều An cảm thấy hơi xấu hổ khi nói điều này, nhưng cô thực sự đói đến không chịu nổi. Phần đồ ăn vặt cũng đã đem cho đám chuột làm lương thực dự trữ hết rồi.
"Được chứ!"
Mộ Tử Mặc quay người rời khỏi phòng thẩm vấn, đi vào phòng bên cạnh. Qua lớp kính, Mộ Tử Mặc khoanh tay trước ngực, từ từ làm giảm sự kiên nhẫn của đối phương. Ngay sau đó, một cảnh sát gõ cửa đi vào, trên tay còn cầm một xấp tài liệu.
"Đội trưởng, chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi."
Mộ Tử Mặc duỗi tay cầm lấy tài liệu, nhìn những dòng chữ đen trắng trên giấy, không khỏi nhíu mày.
Một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, lý lịch trong sạch, đã thất nghiệp do công ty cắt giảm biên chế. Không tìm được việc làm nên đã bắt đầu livestream trên một nền tảng livestream nào đó, nói tốt là săn kho báu, nhưng thực chất chính là đi khắp nơi đào hố, dựa vào quà thưởng ít ỏi để sống qua ngày.
Rất nhanh đã có một cảnh sát cầm hộp cơm bước vào phòng thẩm vấn. Kiều An cũng không khách sáo, cô mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn. Tốc độ ăn nhanh đến mức đôi đũa chỉ để lại những tàn ảnh.
"Đội trưởng, có vẻ như phương pháp làm giảm tính kiên nhẫn của anh không có tác dụng gì với cô em gái này..."
Đành chịu thôi, Kiều An quá mức yên tâm thoải mái. Cô ngồi trong đồn cảnh sát mà không hề sợ hãi chút nào, gặp ai đi qua cũng đều mỉm cười và cúi đầu chào, ngoan ngoãn như một bé học sinh tiểu học vậy.
Ngay sau đó, Kiều An vẫn chưa ăn no liền chỉ tay về phía tấm kính của phòng thẩm vấn, sau đó có hơi ngại ngùng nhưng lại kiên quyết hô lên: "Chú cảnh sát, tôi chưa ăn no, chú có thể cho tôi thêm hai hộp cơm, không, ba hộp, không, bốn hộp cơm nữa không."
Cùng với hộp cơm vừa mới ăn xong, dưới ánh mắt của mọi người, Kiều An đã ăn hết năm hộp cơm đầy ắp, sau đó mới ợ hơi một cách thỏa mãn.
Kiều An nằm liệt trên ghế, tay vuốt ve cái bụng tròn nhỏ xinh của mình, cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần đều hạnh phúc, cười đến mức hai mắt đều híp lại, cuối cùng cô cũng được ăn một bữa no nê rồi!