Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 12: Dơ bẩn 

Trước Sau

break

Chặt ngón tay rồi nối lại.

Căn phòng cách âm tốt như vậy mà vẫn lọt ra vài tiếng kêu thảm thiết.

Tạ Chi Dữ đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc. Khi điếu thuốc chỉ còn lại một phần ba thì có người từ bên trong đi ra ghé vào tai anh nói: "Đã ký rồi."

"Ừm." Tạ Chi Dữ ngậm điếu thuốc trên miệng: "Thật lãng phí, còn chưa hút xong một nửa."

Anh nheo mắt nhìn về phía xa nơi cuộc sống xa hoa phồn thịnh trong làn khói xanh bay lên. Ai mà ngờ được nửa tiếng trước anh còn dạo chơi nơi trần thế, nửa tiếng sau đã phải làm những chuyện dơ bẩn trong bóng tối cho người khác.

Quả là một sự mỉa mai.

Anh nói một cách sâu sắc với người bên cạnh: "Lần sau làm việc gì thì động não một chút, đây là xã hội pháp quyền."

Người bên cạnh cúi đầu: "Vâng."

"Lấy một điếu xì gà đi xin lỗi ông chủ Ngô đi."

"Em biết rồi, anh Dữ."

Bản khế ước nhà đất đã ký được đưa đến trước mặt Tạ Chi Dữ, anh liếc nhìn. Trên tờ giấy sạch sẽ loang lổ những vết bẩn, không biết là nước mắt hay nước mũi. Anh dường như đã quen với những chuyện như vậy, không chút biểu cảm cuộn tờ khế ước lại gõ vài cái vào khung cửa sổ.

"Đi thôi."

Tạ Chi Dữ tự mình vẫy tay vào khoảng không rồi quay lưng bước đi.

*

Thang máy đưa anh xuống.

Cửa vừa mở một bóng hình quen thuộc đã chờ sẵn.

Hà Cửu cười híp mắt vẫy tay: "Nhanh vậy sao? Mới có chín phút."

Tạ Chi Dữ ném cuộn giấy trong tay ra: "Thật thất vọng, miệng thì nói vì gia đình, tôi cứ tưởng ông ta có thể kiên trì lâu hơn chút."

"Những kẻ cờ bạc này thích tìm những lý do hoa mỹ nhất. Cậu đâu phải không biết." Hà Cửu nói rồi mở tờ khế ước ra, thấy vết bẩn trên đó thì lập tức nhăn mặt đầy ghê tởm ném cho vệ sĩ.

"Xì." Hắn rũ rũ tay: "Cậu cũng không ngại dơ à."

Tạ Chi Dữ tìm một chỗ rửa tay: "Căn nhà đó đủ để trả nợ rồi chứ?"

"Còn thiếu một chút, nhưng chúng ta cũng không thể dồn người ta vào đường cùng. Ông chủ Ngô này đến cả của hồi môn của vợ cũng lấy đi đánh bạc, lấy đâu ra phần còn lại. Còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt, cứ để ông ta từ từ trả!"

Lau sạch từng ngón tay, Tạ Chi Dữ không hề tỏ thái độ.

Anh nhìn mình trong gương, da dẻ trắng bệch, quầng thâm dưới mắt lan rộng, tóc cũng dài ra gần như che đến mí mắt. Thế là anh lấy một sợi dây chun buộc lọn tóc sau tai lại: "Anh còn việc gì nữa không?"

"Hết rồi."

"Ừm, vậy tôi về ngủ bù đây."

Hà Cửu như nhớ ra điều gì cười huých vào vai anh: "Tối qua thật sự mệt đến vậy à?"

Tạ Chi Dữ không nói nghiêng đầu châm một điếu thuốc. Khi anh không muốn nói chuyện thì luôn như vậy, ngậm điếu thuốc vừa đi vừa hút. Sự ồn ào xung quanh lùi lại phía sau anh, tạo ra một cảm giác cô độc chết người.

Hà Cửu bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, dáng vẻ của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, gầy gò, lẫn trong một đám người nghiện thuốc lá, xem họ run chân chửi thề tính toán những quân bài rách nát trên tay.

Có người đánh ra một quân bài, anh sẽ liếc nhìn theo.

Hoặc bất ngờ ra tay, cổ tay thon gọn siết chặt một người đàn ông vạm vỡ hơn anh rất nhiều: "Ông già, giở trò gian lận à?"

Bàn tay kia giấu sau lưng rõ ràng đang run nhưng bàn tay nắm lấy người khác thì lại siết chặt không buông, cho đến khi đối phương phải vừa chửi bới vừa thu bài lại. Lúc đó người bên cạnh sẽ nói: "Vẫn là thằng nhóc này tinh mắt, để nó canh bài thì đảm bảo công bằng tuyệt đối." Cũng chính lúc này anh mới lộ ra một chút vẻ đắc ý của một thiếu niên.

Hà Cửu đi đến đưa cho anh một điếu thuốc, hỏi anh có muốn đổi một sòng lớn hơn không, anh không nói gì cứ thế cắn điếu thuốc đi chầm chậm.

Tia nắng cuối cùng lấp sau đường chân trời.

Hà Cửu đi theo anh qua những con phố rách nát, khu chợ tanh mùi cá và công trường im lìm như chết vào buổi đêm. Màu cam vàng, màu chàm, màu mực, những màu sắc của bầu trời lần lượt phủ lên người anh.

Anh rũ sạch đoạn tro cuối cùng trong gió biển.

Lúc này Hà Cửu mới nhận ra đó là một khuôn mặt vô cùng đẹp, đẹp đến nỗi nếu không cố ý che giấu có lẽ sẽ không thể bước ra khỏi con phố tồi tàn này.

Khi Hà Cửu nghĩ rằng anh sẽ cứ im lặng và dùng sự im lặng để từ chối thì cuối cùng anh cũng lên tiếng.

Chỉ hai chữ rất đơn giản: "Được thôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc