Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 10: Vẹn cả đôi đường 

Trước Sau

break

Một vụ làm ăn không tốn chút công sức nào mà lại có thể kiếm được lợi nhuận từ cả hai phía, sao lại không phải là một món hời chứ?

Huống chi Tạ Chi Dữ cũng không phải là người tốt gì.

Chính vì anh không phải người tốt nên trong tình thế này anh vẫn cúi đầu lạnh lùng, dùng thái độ dửng dưng nói: "Món hời không tệ nhưng tiếc là tôi không muốn tự rước phiền phức vào người."

Ôn Ngưng khiêu khích: "Một người như anh Tạ mà cũng sợ phiền phức sao?"

"Tôi cũng ăn ngũ cốc như bao người đương nhiên cũng giống người bình thường."

Giọng điệu anh bình thản không nghe ra được cảm xúc.

Ôn Ngưng không khỏi cắn môi. Trong mắt cô ánh lên sự quật cường như một cành non không chịu khuất phục trước cơn bão.

Cô biết để Tạ Chi Dữ đồng ý chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Dù cô đã khéo léo tạo ra những lỗ hổng bề mặt nhưng logic cốt lõi vẫn còn đó, người Tạ Chi Dữ cần bảo vệ và người cô cần tìm là cùng một người.

Giữa chừng có thêm biến số là cô, sẽ có thêm những phiền phức không lường trước.

Cô ngước mắt: "Nếu tôi nói tôi không cần anh giúp tôi tìm ngay thì sao?"

Tạ Chi Dữ nhướng mày: "Vừa rồi chẳng phải rất gấp sao?"

Ôn Ngưng lắc đầu: "Tôi có thể đợi khoản tiền cuối cùng mà Ôn Chính Sam hứa với anh được chuyển vào tài khoản, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện làm ăn của tôi."

Vậy thì đúng là vẹn cả đôi đường.

"Bất kể tôi làm gì cũng đều sau khi công việc của anh kết thúc." Ôn Ngưng nói: "Anh chỉ có lời chứ không có lỗ."

Cô đã nói như vậy nếu vẫn không thành, Ôn Ngưng cũng sẽ không tiếp tục tìm cách đột phá ở phía anh nữa.

Cô tin vào một câu nói, làm hết sức còn lại do số mệnh.

Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo cô chỉ im lặng nhìn người đàn ông trước mắt. Anh oai phong ngồi đó, một tay chống đầu. Dù không nói gì vẫn khiến người ta cảm nhận được sự sắc bén. Nếu khí chất có thể hình dung được thì Ôn Ngưng hẳn đã sớm biết anh là một thanh đao vàng đen, vô hình nhưng đủ sức răn đe lòng người.

Nhưng lúc này cô lại không còn sợ hãi như vậy nữa.

Ôn Ngưng cho rằng mọi chuyện là do cô đã nói hết những gì cần nói, việc tiếp theo chỉ là chờ câu trả lời.

May mắn thay cô đã nhận được câu trả lời mình mong muốn.

Tạ Chi Dữ nhếch môi: "Thành giao."

Cô thở phào một hơi lại nghe anh nói: "Không hỏi giá sao?"

"Tôi đã nói rồi, tôi có thể trả được."

"Làm ăn với Ôn tiểu thư thật sảng khoái." Tạ Chi Dữ đưa tay ra vẻ quân tử: "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Tay Ôn Ngưng khẽ chạm vào tay anh rồi nhanh chóng rút về.

Cô cảm nhận được những vết chai sần thô ráp trên lòng bàn tay cùng với nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông.

Tay buông thõng xuống bên hông, người đó lại hỏi: "Ôn tiểu thư định ở lại Macao bao lâu?"

"Sao?" Cô cảnh giác nhìn sang.

Anh dường như không bận tâm đến ánh mắt đột ngột thay đổi của cô, bình thản nói: "Có cần tôi dẫn Ôn tiểu thư đi trải nghiệm phong tục tập quán ở Macao không? Dù sao chúng ta bây giờ cũng là đối tác làm ăn."

"Xin phép từ chối." Ôn Ngưng nói.

Cô từ chối quá nhanh nhưng Tạ Chi Dữ chỉ bật cười.

Khi có việc cần nhờ thì nhiệt tình, bám riết không tha. Mới đạt được thỏa thuận chưa đầy một phút cô đã tránh né như tránh tà.

Thật sự rất thú vị.

"Vậy tôi xin phép, không cần tiễn." Anh đứng dậy.

Ôn Ngưng cầu còn không được, dù sao mục đích đã đạt cô không muốn ở chung với anh thêm một giây nào.

Như lời Trần Nguyệt Giao đã nói, người này nhìn đã không giống người tốt, áp lực khi hít thở cùng một bầu không khí với anh thật sự rất lớn.

Nhưng ngay khoảnh khắc anh đứng dậy, Ôn Ngưng vẫn gọi anh lại.

"Này, mang túi đi."

"Hả?"

"Coi như tiền cọc." Ôn Ngưng nói: "Vừa rồi vô tình nghe thấy hai người đến đây chọn quà. Cái túi này dù sao cũng tốt hơn yên ngựa và vợt bóng bàn. Hơn nữa anh nhận đồ của tôi, tôi sẽ yên tâm hơn."

"Vậy thì cảm ơn nhé."

Tạ Chi Dữ xách hộp lên tùy ý khoác lên vai, đi vài bước rồi đột nhiên quay đầu lại: "Ôn tiểu thư."

Ôn Ngưng đứng yên không nói gì như thể sợ anh đổi ý.

Người đàn ông nhếch môi: "Cái tật thích nghe lén của cô cũng nên sửa đi rồi đấy."

"..."

*

Trần Nguyệt Giao quay lại thì thấy biểu cảm của Ôn Ngưng có gì đó không đúng.

Dường như đã thở phào nhẹ nhõm nhưng lại như đang ôm một nỗi ấm ức lớn.

Cô bé cúi người, ngước nhìn lên: "Chị ơi, chị nói chuyện với Tạ... với người đó rồi à?"

"Ừ." Ôn Ngưng có chút lơ đãng: "Em đi đâu vậy?"

"Em đi vệ sinh ạ! Lúc quay lại thấy anh ấy ở đây em nào dám vào, đành phải đi loanh quanh trong cửa hàng một vòng thôi."

Ôn Ngưng xoa xoa thái dương: "Vậy đã chọn được món đồ nào thích chưa? Chị trả tiền."

"Cũng tạm ạ, không có gì mới cả."

Trần Nguyệt Giao đảo mắt một vòng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bỗng nhiên mở to mắt: "Ủa, cái túi Kelly kia đâu rồi?"

"Tặng anh ấy rồi."

"Tặng... tặng anh ấy?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc