Dư Tiền lượn qua các gian hàng, nhưng đồ ăn còn lại chỉ là một số sản phẩm ăn liền. Thịt, rau và trái cây đã thối rữa từ lâu, khiến không gian siêu thị phảng phất mùi hôi thối khó chịu.
Trình Triệt đi theo cô, hai người nhặt mỗi người hai cái bánh mì rồi ngồi lại ở một góc để ăn. Vừa mới ăn xong và nhắm mắt nghỉ ngơi được chốc lát, thì một bà cụ mặc áo hoa đã bước tới, nhìn họ bằng ánh mắt khinh khỉnh.
“Ôi trời ơi, một người mà ăn đến hai cái bánh mì. Chúng tôi ăn một cái cũng thấy tội lỗi lắm rồi, vậy mà hai người mới đến da mặt thật là dày!”
Dư Tiền vẫn không buồn mở mắt, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Trong lòng cô nghĩ rằng lát nữa sẽ tìm một chỗ tốt hơn để nghỉ ngơi, vì sàn nhà quá lạnh và cứng. Trình Triệt cũng không để ý đến lời xỉa xói của bà cụ, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vì hôm nay được ở bên Dư Tiền lâu hơn.
Thấy hai người lờ mình đi, sắc mặt bà cụ trở nên khó coi, bà trực tiếp đi tới định đẩy Dư Tiền một cái. Trông Trình Triệt cao to khỏe mạnh, bà không dám đụng vào, nên trút giận lên cô gái nhìn có vẻ yếu ớt hơn.
“Cô còn ngủ gì nữa? Để tôi nói rõ cho mà biết, đồ ăn trong siêu thị này không còn nhiều đâu. Hai người ăn phần gấp đôi chúng tôi, vậy thì tối nay không được nhận khẩu phần nữa!”
Bà vừa nói vừa định lay người Dư Tiền dậy, nhưng khi cô mở mắt nhìn chằm chằm thì bà sợ hãi lùi lại.
Bà cố giữ giọng hằn học: “Cô... cô định làm gì? Một bà già cô đơn như tôi, chẳng lẽ cô định đánh tôi?”
Dư Tiền rút dao gấp Trình Triệt đưa lúc trước, giơ lưỡi dao sáng bóng trước mặt bà cụ, giọng nói lạnh lùng đầy đe dọa.
“Bà cứ thử làm phiền tôi thêm lần nữa xem, tôi sẽ không ngại dùng đến nó đâu.”
Lúc này, Thượng Quang Học cũng chạy tới can ngăn, kéo bà cụ lại.
“Dì Vương, người trẻ tuổi ăn nhiều hơn là chuyện bình thường mà. Dì đừng giận, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe. Còn đồ ăn, kho trong siêu thị vẫn còn ít nhiều, đủ để chúng ta cầm cự thêm một thời gian.”
Bị Dư Tiền làm cho sợ hãi mất mặt, bà cụ giận cá chém thớt, quay sang Thượng Quang Học mà trút giận.
“Tiểu Thượng à, dì nói cậu nghe, ngay từ đầu chỉ có tám người chúng ta kẹt ở đây. Vậy mà cậu cứ đem người ngoài vào, chẳng phải làm đồ ăn ngày một ít đi sao? Cậu tốt bụng quá mức sẽ có ngày tự chuốc họa vào thân đó!”
Thượng Quang Học nhíu mày không vui: “Dì Vương, siêu thị này là của tôi, tôi có quyền quyết định cho ai vào cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của dì.”
Bà cụ nghe vậy thì nổi đóa, giọng khàn khàn như tiếng súng liên thanh: “Ý cậu là gì? Lời tôi nói không phải đang tốt cho tất cả sao? Đây là siêu thị của cậu, đúng, nhưng cậu chứa chấp nhiều người như vậy, đồ ăn sớm muộn gì cũng sẽ hết sạch, rồi chúng ta sẽ sống thế nào?”