Nằm trên sofa, nhâm nhi trái xoài, Dư Tiền không quên nghĩ về Chu Thuận và Trần Thiên Tĩnh. Sau tận thế, hai người kia không hề nhắn tin cho cô, khác hẳn với kiếp trước, khiến cô thấy sự kiện hiện tại dường như đã lệch khỏi quỹ đạo.
Kiếp trước, cả hai từng bị mắc kẹt trong khách sạn. Trước khi mất tín hiệu, Chu Thuận đã nhắn tin cho cô, bảo rằng anh ta bị xác sống bao vây và sắp chết. Trần Thiên Tĩnh cũng gọi điện cầu cứu, nói rằng cô ấy tình cờ gặp Chu Thuận ở khách sạn, và cả hai cùng bị mắc kẹt.
Hai kẻ đó dùng lời ngon ngọt để lừa gạt Dư Tiền, lời nói đầy ý cầu cứu, kể khổ rằng mình đói khát, rằng lũ xác sống ở tầng dưới đáng sợ thế nào.
Lúc đó Dư Tiền thật ngốc, tin rằng họ thực sự chỉ là tình cờ gặp nhau và bị mắc kẹt chung một chỗ. Cô liều mình rời khu nhà, lái xe đến khách sạn cứu họ.
May mà lúc đó cô đã thức tỉnh dị năng hệ lôi mạnh mẽ. Dù chỉ là giai đoạn đầu của dị năng, nhưng uy lực không thể xem thường, cô mới miễn cưỡng mang được hai cái đuôi phiền phức ấy ra ngoài.
Ở kiếp này, rất có thể cả hai lại bị mắc kẹt trong khách sạn, nhưng vì lý do nào đó mà không nhắn tin cầu cứu cô.
Dư Tiền vừa gặm một miếng xoài vừa suy tính cách để khiến hai kẻ đó phải sống sót trong tận thế với nỗi đau và sợ hãi triền miên.
Chết đi dễ dàng thì quá nhẹ nhàng cho bọn chúng.
“Cắt đứt ba cái chân của Chu Thuận, chặt đứt hai bàn tay của Trần Thiên Tĩnh, để chúng sống nhục nhã trong sợ hãi giữa tận thế.”
Giọng nói của Dư Tiền lạnh lẽo, nghe kỹ còn thấy ẩn chứa sự căm phẫn. Cô chưa bao giờ là người nhân từ, trong kiếp trước để sống sót cô cũng đã giết không ít người, nhưng cô chưa bao giờ chủ động hại ai.
Còn Chu Thuận và Trần Thiên Tĩnh, hai kẻ ăn bám và hút máu cô, đã đẩy cô ra đối diện xác sống lúc nguy cấp. Những điều đó là quá đủ để cô muốn lấy mạng họ.
Bọn chúng—những kẻ lòng dạ thối nát như thế, lấy tư cách gì sống trên đời, lấy tư cách gì giẫm lên xác cô mà sống sung túc?
Không thể nào. Cặp đôi chó má ấy phải chịu đau khổ, chết dễ dàng là một sự giải thoát quá tốt cho chúng.
Nghe tiếng gầm rú trầm thấp của xác sống bên ngoài cửa sổ, khóe miệng Dư Tiền nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Cô hiểu rằng, báo thù không bao giờ là quá muộn.
Trong lúc chúng lén lút qua lại, chúng nên nghĩ đến việc sẽ phải trả giá. Muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.
Khi đã làm, thì phải chuẩn bị tinh thần gánh lấy mọi hậu quả.
Tạm gác lại ý nghĩ báo thù, Dư Tiền nhớ đến những mục đã từng xuất hiện trong hệ thống: giếng nước, ao cá, cửa hàng, v.v. Trong đó, thứ cô hứng thú nhất hiện giờ chính là cửa hàng.