Giang Tháp gõ gõ bàn, lè lưỡi: "Chỉ cao hơn tôi một cấp mà lại mạnh hơn nhiều thế, thật quá đáng."
Nghe vậy, Lâm Vụ không có phản ứng gì.
Cô quá mệt mỏi rồi.
Trông thì thấy cô giết thây ma dễ như trở bàn tay, còn có thể đạp trên không trung đi lại, lợi hại vô cùng.
Thực ra chỉ có cô mới hiểu rõ trong lòng, cô đều dùng dị năng đến mức tối đa, mỗi phần cần bao nhiêu thì tuyệt đối không dùng nhiều hơn một chút.
Giang Tháp mỗi lần trở về đều mệt đến không chịu nổi, cô cũng không kém, giơ ngón tay lên cũng thấy khó chịu.
Hấp thụ một túi tinh hạch nhỏ, Lâm Vụ mới đi tắm.
Cô đứng ở bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngày mạt thế đã đến hơn một tuần, đám thây ma bên gara chắc chắn đã lên cấp một.
Đã đến lúc đi lấy tinh hạch và xe trong gara rồi.
Sự xuất hiện của Thương Từ An khiến Lâm Vụ có thêm chút cảm giác cấp bách, cô có linh cảm, nếu cô không nhanh chóng lấy những chiếc xe Hummer đó đi thì có lẽ Thương Từ An sẽ nhanh chân hơn.
Không thể trì hoãn nữa.
"Dạo này xung quanh có nhiều thây ma hơn." Giang Tháp vừa sấy tóc vừa nằm dài trên bệ cửa sổ lẩm bẩm: "Cô xem đám người Miêu Phương kia kìa, hai ngày không dám ra ngoài tìm vật tư rồi, chắc sắp đói chết rồi."
Hai ngày không ra ngoài?
Lâm Vụ sửng sốt một chút, nhanh chóng cất đồ đạc trong nhà vào không gian.
Giang Tháp đang thắc mắc cô đang làm gì thì nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Ai đấy?"
Cô ấy hét lên, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Lâm Vụ đã cất đồ xong, hỏi cô ấy: "Là ai?"
Giang Tháp gãi đầu: "Là một bà lão, ho mãi không ngừng, tôi mở cửa nhé?"
Được Lâm Vụ cho phép, Giang Tháp mở cửa.
Ngay khi mở cửa, Lâm Vụ mắt tinh nhìn thấy tia chớp lóe lên bên cạnh, lập tức kéo Giang Tháp ra sau mình.
Tia chớp đó không đánh trúng người mà đánh xuống đất.
Lâm Vụ kéo Giang Tháp lùi vào phòng khách, lạnh lùng nhìn người đến.
Là Miêu Phương và đồng bọn của anh ta, tổng cộng bốn dị năng giả.
Miêu Phương vẫn nở nụ cười giả tạo, đánh giá phòng khách sạch sẽ, nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, mọi người đều là hàng xóm, chúng tôi đến đây chỉ để trò chuyện với các cô, giúp đỡ lẫn nhau, các cô thấy thế nào?"
Họ không hề che giấu việc lục tung đồ đạc trong phòng khách, mục tiêu rất rõ ràng.
Mấy ngày nay chỉ có họ ra khỏi khu nhà, còn mang về một túi đồ lớn, chắc chắn đã thu thập được không ít đồ ăn.
"Mẹ kiếp, giúp đỡ lẫn nhau là dùng sét đánh tôi à? Có biết xấu hổ không?" Giang Tháp suýt bị thương, vốn tính tình đã nóng nảy, giờ như thùng thuốc nổ bị châm ngòi, liên tục ném bom về phía Miêu Phương.
Cô ấy tức giận đá văng tay một dị năng giả đang lục tủ: "Lục cái gì mà lục hả? Có biết phép lịch sự không? Mẹ mày không dạy mày không được động vào đồ của người khác à?"
Dị năng giả hệ mộc lập tức mặt mày tối sầm, giơ tay đánh về phía Giang Tháp: "Con đàn bà thối tha--"
Tiếng thịt bị lửa nướng xèo xèo phát ra từ tay người đàn ông, kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Miêu Phương không giữ được nụ cười giả tạo, âm trầm nói: "Đã không biết điều thì đừng trách chúng tôi không khách sáo."
"Ồ?" Lâm Vụ giữ chặt Giang Tháp đang định xông ra, ngước mắt nhìn Miêu Phương.
Cô hỏi: "Thức ăn?"
Miêu Phương mất kiên nhẫn, vẻ mặt u ám: "Không muốn chết thì giao đồ ăn ra đây, mọi người vẫn là hàng xóm, đừng vì chút ích kỷ này mà làm mất hòa khí xóm giềng."