Tin đồn này không biết bắt đầu từ đâu, càng đồn càng hăng, càng đồn càng dữ, có khuynh hướng trở thành lời sấm truyền. Lời đồn này cũng khác với những tin đồn nhảm đầy sơ hơ trước kia, miêu tả cặn kẽ quá trình Diêu Niệm Niệm bị uy hiếp. Thì ra người Nam Cương tóm được nhược điểm của Diêu gia, muốn Diêu Niệm Niệm thay đổi lập trường chính trị của Diêu gia, trong ứng ngoại hợp với người Nam Cương, trở thành nội ứng cho Nam Cương ở Đại Cẩm, nhưng Diêu tiểu thư tính tình trung liệt, lại sợ người Nam Cương đưa Diêu phủ đến đầu ngọn lửa, nên cắn răng cứ thế tự vận chết đi, muốn bảo toàn Diêu phủ.
Tin đồn vừa ra, khắp kinh thành xôn xao. Nhiều năm trước người Nam Cương và Đại Cẩm đánh một trận trăm họ đều biết. Khi đó Cẩm triều diệt Nam Cương, dã tâm của Nam Cương vẫn không biến mất, nay ùn ùn kéo nhau trở lại. Diêu gia tiểu thư vì nguyên nhân này dùng phương thức thảm thiết nhất tự vẫn ngay cửa phủ, nghĩ có thể hiểu.
Diêu Tổng đốc giận dữ, sự căm phẫn đau đớn vì cái chết của con gái cuối cùng cũng có chỗ trút. Không biết vì nguyên nhân gì Diêu Niệm Niệm lại chết, mặc dù Diêu Tổng đốc đau lòng, nhưng cũng trách vì sao Diêu Niệm Niệm không nói ra nỗi lòng với người nhà. Nay tin đồn này vừa truyền ra, Diêu Niệm Niệm trung liệt muốn bảo vệ phủ đệ lại không muốn tư thông với địch bán nước, một chút không vui trong lòng Diêu Tổng đốc đối với Diêu Niệm Niệm cũng biến mất hầu như không còn, thay vào đó là vô tận áy náy, hận sự vô năng của bản thân, trước sự hy sinh của Diêu Niệm Niệm ruột gan đứt từng khúc. Vốn dĩ đã có ý thoái ẩn triều đình an hưởng tuổi già nay thay đổi, bây giờ Diêu Tổng đốc chỉ có một ý niệm, phải khiến kẻ bức tử Diêu Niệm Niệm nợ máu trả bằng máu!
Ở kinh thành Diêu Tổng đốc cũng có phân lượng, lập tức sai thủ hạ liên lạc Kinh Triệu doãn tăng bổ nhân sự, lại xin hoàng đế một đạo thánh chỉ, phong tỏa toàn bộ kinh thành, kiểm soát từng nhà tìm ra kẻ khả nghi, thề quyết không bỏ qua phải bắt được người Nam Cương hại chết Diêu Niệm Niệm. Nhất thời trên đường phố kinh thành mỗi ngày đều có binh lính vặn hỏi ráo riết, đồng thời khiến trị an trong kinh thành tốt hơn nhiều. Diêu gia làm không chỉ có vậy, không biết Diêu Tổng đốc có được tin tức từ đâu, người Nam Cương muốn nhúng một tay vào cuộc chiến đoạt đích, mà đế vương trong lòng chúng không thể nghi ngờ chính là Tuyên Ly, có lẽ người Nam Cương vào kinh là âm mưu của Tuyên Ly.
Lúc đầu Diêu Tổng đốc luyện binh ở khu vực bờ biển, dù nhiều năm mặc chuyện quan trường, tuy nhiên bản tính thiết huyết vẫn không phai mờ. Cái chết của Diêu Niệm Niệm mang đến đả kích cực lớn cho ông ta, vốn Tuyên Ly từng mời chào ông ta, thế nhưng Diêu Tổng đốc là một người thông minh, vẫn luôn đứng thế trung lập, nay nghe có khả năng Tuyên Ly và người Nam Cương có quan hệ, thế nên hận luôn cả Tuyên Ly, đêm hôm ấy nhờ người truyền lời với Tuyên Phái trong cung, bày tỏ Diêu gia đứng về phía Thập Tam hoàng tử.
Kinh thành vô cùng náo nhiệt, mấy ngày nay Tiêu Thiều nhàn rỗi, cùng Tưởng Nguyễn đọc sách uống trà, thời điểm nghe Cẩm Tam báo những tin tức này, chân mày khóe mắt Tưởng Nguyễn đều không giấu được nụ cười.
Tin tức người Nam Cương ép Diêu Niệm Niệm đến mức tự vẫn do nàng thả ra, Cẩm y vệ thu góp tình báo, tất nhiên cũng có thể chế tạo tình báo, tìm một số người dẫn dắt những lời đồn đãi này, hiệu quả đạt được trong dự liệu. Cẩm Tam kinh ngạc. “Sao Diêu Tổng đốc lại tin vào lời đồn ấy? Khiến hậu chiêu chúng ta chuẩn bị đều vô ích. Chẳng lẽ thật sự vì cái chết của Diêu tiểu thư nên mụ mị đầu óc?” Đạt được mục đích thuận lợi như vậy, thật sự khiến Cẩm Tam buồn bực.
“Ngươi thật sự cho rằng ông ta vì cái chết của Diêu Niệm Niệm mà đau lòng đến mụ mị đầu óc sao?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược. Thiên Trúc không hiểu, nghi hoặc nhìn Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều lặng lẽ uống trà, không chuẩn bị chen miệng. Tưởng Nguyễn lắc đầu nói. “Diêu Tổng đốc tất nhiên đau lòng, tuy nhiên ông ta là người thông minh, Diêu Niệm Niệm chết vốn kỳ lạ, khó tránh khỏi sẽ dấy lên lời đồn đãi, mà nay một lời giải thích tuồn ra, khiến Diêu Niệm Niệm trở thành kỳ nữ trung liệt hy sinh vì nước, đối với Diêu phủ và chính ông ta điều là việc tốt, dù tin tức này có là giả, Diêu Tổng đốc cũng sẽ biến nó thành thật.”
Một cô gái tự vẫn không rõ nguyên nhân và một cô gái quyết cương trinh vì nước nên bị ép tự vẫn, hiển nhiên kẻ sau càng có giá trị hơn. Cẩm Tam ngẩn ra, nói. “Thì ra là vậy, không ngờ Diêu Tổng đốc thương con gái mình như vậy, ấy mà cuối cùng vẫn muốn lợi dụng lần chót, xem ra cảm tình cũng chẳng đáng là bao.”
“Thế cũng không phải.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Đối với Diêu Niệm Niệm mà nói, sau khi chết có được một thanh danh tốt đã là thứ cuối cùng Diêu Tổng đốc có thể tranh thủ cho nàng ta rồi, cho nên cách làm của Diêu Tổng đốc không sai, cũng là lo nghĩ vì Diêu Niệm Niệm. Chỉ có điều ông ta bình tĩnh hơn thôi.” Tưởng Nguyễn nói xong, nhìn Tiêu Thiều ngồi bên cạnh như cọc gỗ. “Thế nhưng, quan hệ giữa Nam Cương và Tuyên Ly là do huynh thả ra ngoài à?”
Nàng chỉ để cho người đồn đãi nguyên nhân cái chết của Diêu Niệm Niệm, chứ không sai người tuồn tin về mối quan hệ giữa Tuyên Ly và người Nam Cương, nhưng nay Diêu gia đã tỏ rõ với Tuyên Phái sẽ đứng về phe cậu, trong thơ Tuyên Phái viết cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc. Tưởng Nguyễn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Tiêu Thiều thôi, một mũi tên chúng hai con chim, chỉ có hắn mới làm được.
Tiêu Thiều nhìn nàng, nghi ngờ nói. “Chẳng lẽ ta nói sai rồi?”
Tưởng Nguyễn. “...”
Thật không nói sai, bởi vì người Nam Cương và Tuyên Ly cấu kết là sự thật, Tiêu Thiều chỉ nói ra sự thật, chẳng phải quạt gió thổi lửa, tuy nhiên nói ra ở ngay giây phút quan trọng này, khiến nàng có cảm giác là lạ? Cứ cảm thấy. Vô sỉ? Tưởng Nguyễn trầm lặng, lúc xưa không cảm thấy gì, nay càng hiểu Tiêu Thiều, chứng kiến thủ đoạn quả quyết ngoan tuyệt của hắn khi giải quyết đối thủ, khi quyết định một điều gì đó xong rồi thì tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, trước khi đối thủ bị tiêu diệt thì sẽ bị hắn vắt cạn đến giọt dầu cuối cùng.
Tiêu Thiều thấy nàng im lặng, liền nói. “Bây giờ Diêu gia có huyết hải thâm cừu với Tuyên Ly, Tuyên Phái và Tuyên Ly sớm muộn phải đánh một trận, Diêu gia rất có cân lượng trong lòng Hoàng thượng. Thu được Diêu gia không chỉ lợi cho bản thân, thái độ của Hoàng thượng cũng sẽ có thay đổi tích cực.”
Tưởng Nguyễn sợ run, lát sau mới hiểu ý Tiêu Thiều, nàng nói. “Huynh làm như vậy vì Phái nhi ư.”
“Không phải vì cậu ta, vì nàng.” Tiêu Thiều sửa lời nàng.
Tưởng Nguyễn thoáng cạn lời, nghĩ Cẩm Tam vẫn còn ở đây, tiếp lời Tiêu Thiều không chừng lại xảy ra việc lúng túng, nên nói tránh đi. “Được rồi, bây giờ Tuyên Ly đã mất đi Diêu gia, về phần đồng minh, hẳn đám người Nam Cương đang vội chạy trốn, nên khiến chúng cảm nhận cảm giác trở thành con chuột dơ bẩn người người đuổi đánh. Lần này Diêu Tổng đốc xin thánh chỉ, Kinh Triệu doãn cũng không dám lơ là, khắp thành giới nghiêm, kiểm soát nghiêm ngặt như thế, hẳn giờ phút này đám người Nam Cương đã không chịu nổi.” Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Mới nghĩ tới thôi đã khiến người ta vui vẻ rồi.”
…
Quả như lời Tưởng Nguyễn nói, trong mấy ngày nay, từng nhà trong kinh thành đều bị kiểm soát, chỉ cần có chút xíu khả nghi thôi cũng sẽ không buông tha, cứ thế, người Nam Cương phân tán mai phục trong kinh thành đều cảm thấy áp lực chưa từng có, xưa nay đều là chúng trong tối người khác ngoài sáng, lần này đến phiên bọn chúng ngoài sáng người khác trong tối, lần đầu tiên cảm thấy tay chân luống cuống. Nghĩ tới vừa giận vừa hận, Diêu gia kia quá ngông cuồng, trắng trợn cản người, lại quên mất mình mới là thám tử nước khác.
Vẫn căn nhà ấy, hiện giờ bên cạnh Nguyên Xuyên nhiều thêm một người, là một cô gái trẻ tuổi, tuổi tác nhìn qua không lớn, đôi mắt linh hoạt kỳ ảo sáng chói, làn da trắng như tuyết, toàn thân mặc sa y đỏ tươi, đầu mùa xuân giá rét lại không hề thấy lạnh, trên mặt đeo một chiếc khăn voan cùng màu, chỉ để lộ nửa gương mặt, dù vậy, cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân tuyệt sắc, nét đẹp ấy đến từ khí chất linh hoạt kỳ ảo, như không nhuốm khói lửa nhân gian vậy.
“Thánh nữ, người của chúng ta lại mất thêm hai người, bị binh lính bắt đi.” Nguyên Xuyên thấp giọng nói.
“Đi theo trên đường, không thể tự sát, nghĩ cách giết đi.” Giọng nói của nữ tử dễ nghe, đôi mắt linh hoạt kỳ ảo, lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run. Đám người ấy đều là tử sỉ, khi bị lục soát từng nhà, không thể tránh được bị bắt một vài người, nếu có thể tự sát thì khá tốt, nếu bị người tháo vũ khí và độc dược không thể tự sát, dĩ nhiên phải nghĩ cách xử lý sạch sẽ.
“Tiếp tục như thế cũng không phải cách.” Nguyên Xuyên nói. Mỗi ngày đều có người bị bắt, những người này là tài nguyên vô cùng trân quý, mai phục trong kinh thành thăm dò tin tức, ngày thường trà trộn trong đám người không nhìn ra điểm khác biệt, khi bị kiểm soát lại không có biện pháp chứng minh thân phận, bị bắt lấy sơ hở cực nhanh. Lần này Kinh Triệu doãn quyết tâm, căn bản không có cá lọt lưới, tiếp tục như vậy, thám tử sẽ bị bắt gần như sạch hết. Chờ thám tử bị bắt gần hết, trong kinh thành Đại Cẩm, chúng sẽ như người mù người điếc vậy, vĩnh viễn nằm ở phía bị động.
“Ngươi cho rằng ta không muốn sao?” Cô gái lạnh lùng nói. “Tùy tiện ra tay, thế thì ngay cả ngươi ta đều sẽ bại lộ.”
“Lần này Nguyên Xuyên khinh địch,” Nguyên Xuyên nói. “Không ngờ Tưởng Nguyễn ra tay tàn nhẫn như vậy, ngay cả điểm này cũng lợi dụng.” Càng không ngờ thủ đoạn nàng thô bạo bậc này, trực tiếp đánh đuổi họ như chuột.
“Không trách ngươi.” Cô gái trầm lặng một hồi, nói. “Nghĩ cách nói cho Tuyên Ly đi.”
Tìm Tuyên Ly tới giải vây, là cách tốt nhất hiện giờ, trong Kinh Triệu doãn có người của Tuyên Ly, nhiều người như thế tuy không thể cứu hết, ít nhất có thể giúp chúng thoát khỏi quẫn cảnh này, bằng không cứ rối loạn như một con ruồi không đầu, thật sự quá xấu hổ.
Chẳng qua đám người Nguyên Xuyên không ngờ được, giờ phút này Tuyên Ly tự lo thân còn không xong, phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly nhìn thư trong tay, khóe miệng mỉm cười cương cứng, tiếp đó sắc mặt trở nên xanh mét. Giọng hắn không nhẹ không nặng, lại ẩn chứa sự tức giận tột độ, nói. “Sao Diêu gia lại cậy nhờ Tuyên Phái? Đây là chuyện gì!”
Thuộc hạ và nhóm môn khách đều không dám lên tiếng, đột nhiên có một người đi vào, đưa cho Tuyên Ly một phong thư, không biết bên trong viết gì, Tuyên Ly vội vả xem xong, nét mặt thay đổi mấy lần, bỗng nhiên cười lạnh, xé thư kia nát bấy. “Thì ra là như vậy!”
“Vậy điện hạ, có cần phái người...” Thị vệ đưa tin hỏi.