Sáng hôm sau, Tưởng Nguyễn ăn điểm tâm xong, chưa kịp đến thư phòng, đã có người tới báo, tay cầm theo một túi đựng đồ, nói rằng giao cho chủ tử phủ Cẩm Anh vương, hỏi là ai, người canh cửa bảo rằng không rõ, chỉ nói trông rất giống xe ngựa Mạc gia. Mạc gia này, dĩ nhiên là phủ Mạc Thông, chủ tử phủ Cẩm Anh vương là Tiêu Thiều không sai, thế nhưng hiện tại Tưởng Nguyễn cũng là nữ chủ nhân, người canh cửa không do dự, giao đồ vào tay Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn vào thư phòng, để túi kia lên bàn sách, Thiên Trúc nói. “Sao Thiếu phu nhân không mở ra? Nếu là việc quan trọng, trễ nải cũng không tốt.”
Theo cái nhìn của Thiên Trúc, đồ do Mạc Thông đưa tới, hẳn liên quan đến chuyện công, Tưởng Nguyễn không phải nữ nhân dốt nát, trong một số việc nàng có thể ứng đối rất tốt, nay đang lúc nhiều việc, thời gian rất quý báu, Tiêu Thiều chắc cũng phải đến nửa đêm mới về, nếu lỡ việc thì không hay, chẳng bằng Tưởng Nguyễn mở ra, xem thử bên trong là thứ gì.
Liên Kiều cũng nói. “Đúng vậy Thiếu phu nhân, tóm lại đều là chuyện trong phủ cả.” Liên Kiều không nghĩ như sâu xa Thiên Trúc, mà chỉ vì thấy dạo gần đây mối quan hệ của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều lạnh nhạt, không thể để cảm tình lạnh dần được, đây cũng coi như thời cơ tốt, Tưởng Nguyễn ngẫm nghĩ, kéo chiếc túi vải đến trước mặt, từ từ mở ra.
Bên trong không có thứ gì quan trọng, chỉ có một chiếc áo khoác, cẩm bào đen nhánh, trên thêu tơ vàng kỳ lân, là áo choàng của Tiêu Thiều không sai, kèm theo, còn có một phong thơ.
Mạc Thông vô duyên vô cớ cho người đem áo choàng của Tiêu Thiều về vốn đã là chuyện kỳ quặc, huống chi còn có một phong thơ, Tưởng Nguyễn không do dự, mở bì thư, lấy thư bên trong ra, trên chỉ có hai chữ đơn giản. Đa tạ. Thể chữ nhỏ thanh tú của nữ tử, chữ viết ngay ngắn lại ẩn chứa phong vân, chỉ thoáng nhìn qua, đã cảm thấy là một bộ chữ tốt. Thế nhưng chỉ có hai chữ cảm ơn lại dán kín như thế, cộng thêm nét chữ đã không giống bình thường. Mà nội dung bên trong lại khiến người khác suy nghĩ sâu xa, Lộ Châu liếc nhìn sắc mặt lập tức đại biến, không thể trách cô suy nghĩ nhiều, nếu ở trước kia, sẽ chỉ cảm thấy hơi lạ thôi, nhưng nay thấy những thứ này, trong đầu bất giác xuất hiện một suy nghĩ. Có tấm gương Cẩm Nhị đi trước, sao cô có thể không căng thẳng, thần sắc thay đổi.
Mắt Thiên Trúc giật giật, không nói thêm gì, Liên Kiều há miệng, hiển nhiên không biết ứng đối thế nào. Ba người vẫn chưa lên tiếng, đã thấy Tưởng Nguyễn cầm áo choàng lên, từ từ đưa đến gần chóp mũi. Liên Kiều và Lộ Châu đều khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, tuy nét mặt Thiên Trúc không khẩn trương bằng Liên Kiều và Lộ Châu, nhưng mắt không chớp sợ bỏ qua biểu cảm của Tưởng Nguyễn. Một lát sau, Tưởng Nguyễn buông áo choàng của Tiêu Thiều xuống, vẻ mặt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, bỏ áo khoác vào trong lại, mới nói với Lộ Châu. “Lễ vật căn dặn mấy ngày trước cho phủ Tưởng quân đã chuẩn bị xong chưa?”
Trước đó vài ngày, tam phu nhân Triệu gia bắt ra hỉ mạch, Triệu Phi Châu đã lớn từng này, tam phu nhân vẫn có thể mang thai, chuyện này khiến toàn phủ tướng quân từ trên xuống dưới đều rất vui mừng. Lúc tin vui truyền tới, Tưởng Nguyễn lập tức sai người chuẩn bị lễ vật, định đích thân đi một chuyến, thế nhưng gần đây xảy ra chút chuyện nên quên mất.
Lộ Châu kinh ngạc. “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, dựa theo danh sách lễ Lâm quản gia viết mà chuẩn bị, cô nương có muốn xem thử không ạ?”
“Không cần xem,” Tưởng Nguyễn đứng dậy. “Hôm nay tới phủ Tướng quân phủ.”
“A?” Trong lòng Liên Kiều lộp bộp, hiển nhiên đã lờ mờ có cùng suy nghĩ với Lộ Châu, mặc dù do dự, nhưng. Tưởng Nguyễn không đợi các cô nói gì, đã dẫn đầu đi ra ngoài, mọi người trố mắt nhìn nhau. Cuối cùng Thiên Trúc đi tới trước, đứng yên trước bàn đọc sách, thoáng do dự rồi cầm chiếc áo kia lên, học theo Tưởng Nguyễn đưa lên mũi ngửi.
Tưởng Nguyễn cứ thế ra ngoài, Lâm quản gia giận mà không dám nói gì, chắc hẳn ông muốn tới khuyên can, xong thấy biểu cảm lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn lại không dám tiến lên, cuối cùng chỉ có thể đứng ôm cào cột sơn đỏ, Cẩm Tứ ôm ngực đứng một bên, nhìn động tác của Lâm quản gia rốt cuộc không nhịn được nói. “Này, lão Lâm, cào hư cột rồi thì lấy tiền công của ông đền vào sửa sao?”
Động tác của Lâm quản gia thoáng ngừng, rồi lập tức sừng sộ lên giáo huấn. “Ngươi biết cái gì, lão phu đang lo lắng, tiểu nha đầu ngươi không hiểu, làm sao phân ưu với lão phu được, cả ngày không làm được cái gì nên hồn, chỉ biết rêu rao bậy bạ.” Câu cuối là để giáo huấn Cẩm Tứ, Cẩm Tứ sửng sốt, dở khóc dở cười nói. “Ngài có cần phải khẩn trương vậy không? Thiếu phu nhân chỉ tới phủ tướng quân thôi, như về nhà mẹ một chuyến, sao nhìn ông cứ như xảy ra chuyện lớn tới nơi vậy? Không biết còn tưởng rằng Thiếu phu nhân làm sao rồi ấy.”
“Thế mới nói ngươi không có mắt nhìn.” Lâm quản gia chắp tay sau lưng, nhìn Cẩm Tứ nói. “Ngươi biết vì sao Thiếu phu nhân về phủ tướng quân không?”
“Biết, tam phu nhân Triệu gia mang thai, Thiếu phu nhân qua chúc mừng, đây là chuyện vui mà.” Cẩm Tứ đáp.
“Nếu thật sự là chúc mừng, Thiếu phu nhân cần gì đợi đến lúc này, đã sớm dẫn theo Thiếu chủ cùng trở về. Hôm nay đi, rõ ràng là cãi vã giận dỗi bỏ về nhà mẹ, tối qua ta nghe Liên Kiều nói hết rồi, thật gấp chết ta.” Lâm quản gia nói tới thì hơi nổi nóng. “Đang êm đẹp, khiến thê tử giận bỏ về nhà mẹ, Thiếu chủ thật chẳng hề học được một chút xíu tinh khôn nào từ ta cả, cứ một hai phải cãi nhau rồi làm mặt lạnh, ta thấy ngài ấy vốn chẳng muốn dỗ người ta.”
Cẩm Tứ nghe vậy nghiêm túc suy tư, nhìn Lâm quản gia nói. “Nói đến mới nhớ, ta cũng cảm thấy vậy, gần đây xảy ra khá nhiều chuyện, đầu tiên là Cẩm Nhị và Lộ Châu, sau đến Thiếu phu nhân và chủ tử, trùng hợp quá thể, nhưng không thể lý giải được. Hay tại phong thủy không tốt nhỉ.”
“Ngày khác phải đến miếu thấp một nén nhang, vương phủ không thể cứ thể này mãi được.” Lâm quản gia tỏ vẻ đồng ý.
…
Lại nói bên này, Tưởng Nguyễn dẫn theo mấy người Thiên Trúc đến phủ Tướng quân, nàng tới đột ngột, không gửi thiệp hay thông báo trước, thậm chí còn không cho người hầu tới báo, tuy nhiên người Triệu gia thấy nàng tới thì vô cùng vui mừng, nhất là mấy phu nhân Triệu gia, ai nấy vui vẻ ra nghênh đón.
Tưởng Nguyễn gọi người dâng lễ vật chuẩn bị cho tam phu nhân lên, tới nhà làm khách tất nhiên không thể thiếu phần những người khác, các vị phu nhân đều có quà, từng thứ được chuẩn bị vô cùng chu đáo, không thể tìm ra chỗ sai sót nào, ra tay cũng rất hào phóng. Đây là do Lâm quản gia chuẩn bị, Lâm quản gia viết lễ xưa nay luôn là một tay lão luyện.
Đại phu nhẫn dẫn Tưởng Nguyễn vào trong, trước phải gặp lão gia Triệu Quang, Triệu Quang không có ở phòng chính, đại phu nhân cười nói. “Cha ở hậu viện đánh cờ, A Nguyễn theo ta.” Đến hậu viện, Tưởng Nguyễn hơi ngẩn người, vì người đánh cờ cùng Triệu Quang, chính là Tưởng Tín Chi. Hai người đã lâu không gặp, từ hồi cuối năm Tưởng Nguyễn vội vàng giúp Tuyên Phái đứng vững gót chân, mỗi ngày Tưởng Tín Chi ở quân doanh bận rộn chuyện công, không biết có phải vì có Triệu Cẩn hay không, hắn không giống trước mỗi ngày đều phải thấy Tưởng Nguyễn mới an tâm, lần này huynh muội hai người gặp nhau cũng khá bất ngờ.
Thế nhưng cảm tình hiển nhiên không vì khoảng cách mà trở nên lạnh nhạt, Tưởng Tín Chi vừa thấy Tưởng Nguyễn, lập tức mặc kệ ván cờ còn chưa đánh xong, đứng bật dậy đi về phía Tưởng Nguyễn, vui vẻ nói. “A Nguyễn, sao muội đột nhiên lại tới, cũng không cho người nói trước một tiếng.”
Triệu Quang ở sau lưng tức đến giậm chân. “Tiểu tử thúi, còn không mau trở về, ván cờ này còn chưa xong thì đừng hòng chạy!”
“Được rồi tổ phụ,” Một giọng khác chen vào, nói. “Kỳ nghệ nát bét của người, cũng chỉ mình đường ca có kiên nhẫn đánh cờ với người thôi, đánh xong rồi thì sao, tóm lại đều là bại cục.”
Triệu Quang bực nhất là ai nói ông đánh cờ dỡ, trợn mắt muốn mắng Triệu Phi Châu, Triệu Phi Châu làm mặt quỷ, chạy đi như một làn khói. Tính tình Triệu Phi Châu thừa kế mười phần từ Triệu Nguyên Phong, đều là người hấp tấp nóng vội. Triệu Quang không thèm đuổi theo, nhìn thấy Tưởng Nguyễn thì ho khan một cái, trong mắt không giấu nổi vui mừng. “Nguyễn nha đầu, con về rồi.”
Tưởng Nguyễn gật đầu tiến lên hàn huyên, Triệu Quang tỏ vẻ hài lòng. Nói một cách công tâm, mặc dù thường khi số lần Tưởng Nguyễn đến phủ Tướng quân không nhiều, thế nhưng việc ấy lại có lợi cho phủ Tướng quân, giữ vững ở một mức độ thích hợp sẽ không mang đến bất kỳ phiền phức gì cho phủ Tướng quân. Mà mặc dù trông nàng có vẻ khách sáo hời hợt, nhưng lễ tết đều chuẩn bị quà cáp vô cùng chu đáo, thường nói nhìn lễ đan sẽ biết tâm ý của người tặng lễ, lễ tặng không tìm được thiếu sót, thật sự không có chỗ nào để soi mói hết, mọi người đều cảm thấy nàng tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vì bảo vệ bọn họ nên mới làm như thế, khiến mọi người đối với Tưởng Nguyễn càng thêm thân cận và thương yêu. Tất nhiên người phủ tướng quân không biết mỗi lần tặng quà đều do Lâm quản gia lo liệu, trong mắt họ, Tưởng Nguyễn thông minh hơn người, phần quà này do nàng chuẩn bị là chuyện bình thường, nhưng một quản gia lại có thể chuẩn bị lễ đan chu đáo bậc này thì hơi lạ. Phải biết đây không phải chuyện dễ dàng, bao nhiêu khuê tú đại hộ lúc bắt đầu học quản gia đều khởi đầu từ quy chế chuẩn bị quà lễ, làm tốt, nói không chừng sẽ có một mối quan hệ tốt đẹp, làm không tốt, sẽ bỏ lỡ cơ hội quan trọng để thăng tiến.