Tất nhiên Tiêu Thiều sẽ không nói gì, Tưởng Nguyễn cũng sẽ không đuổi người ra ngoài, Lâm quản gia lại cảm thấy tốt, càng nhiều người càng tỏ ra vương phủ nhân khí nhiều, rất vượng, ông mừng rỡ nên lén Tưởng Nguyễn lặng lẽ thêm rất nhiều món sơn hào hải vị trân quý vào, cuối cùng cầm tiền để dành của mình ra trả. Tuy nhiên tiền để dành trong tay người hầu vương phủ luôn dư dả, thân là Đại quản gia tất nhiên sẽ không để ý chút tiền này. Chẳng qua sau khi Mạc Thông tới nhìn thấy thức ăn thì cảm thán, nói. “Ta thấy thức ăn của ngự thiện phòng làm cũng chỉ tới mức này thôi, Tam ca huynh thật sự quá kiêu xa dâm dật rồi!”
“Quả thật xa hoa lãng phí!” Hạ Thanh vừa gật đầu bày tỏ đồng ý vừa liều mạng nhét thức ăn vào miệng.
Mạc Thông nhìn thế thì khinh bỉ nói. “Chú ý dáng ăn của huynh, dù gì cũng xuất thân cùng một sư môn, huynh cũng là một danh nhân, sao ăn uống cứ lỗ mãng như đồ nhà quê vậy hả.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Hạ Thanh vốn tính không câu nệ, cau mày nói. “Thiên hạ chúng sanh vạn vật tốt nhất là quy về bản tâm, quản mấy quy tắc lễ nghi rườm rà đó làm gì? Đều là hư vọng!”
“Thế tất nhiên ——” Mạc Thông cười híp mắt nhìn Hạ Thanh, bàn về chuyện này, Hạ Thanh tất nhiên không có gì để nói, Mạc Thông cố ý kéo dài giọng gật gù đắc ý nói. “Nghe nói Đại tiểu thư nhà Lâm Trưởng sử kia là một con mọt sách, thư hương môn đệ luôn chú trọng lễ nghi.”
“Ngươi, ngươi nói bậy.” Hạ Thanh sửng sốt, chột dạ nói. “Lâm tiểu thư không phải người cổ hủ như vậy.”
“Ái chà, huynh không tin cũng không sao, khắp kinh thành đều biết Lâm tiểu thư kia là hạng người gì, nếu huynh không tin, được thôi, ngày mai ta sẽ bảo tam muội ta lúc gặp Lâm tiểu thư nói giúp huynh một câu, nói huynh không câu nệ ngoại vật và lễ nghi, lúc ăn uống chú trọng tự do tùy tính, là người tự do tự tại..”
Tề Phong nhét một cái bánh bao vào miệng cậu ta, cười mắng. “Đúng là nhóc khờ mà.”
Lộ Châu đang đắp người tuyết ở bên ngoài, Liên Kiều ngồi chồm hổm dưới đất xếp pháo bông, Thiên Trúc ôm vai nhìn hai người. Những trò vui của thiếu nữ vốn cảm thấy phí thời gian nay lại không giống nữa, khóe miệng Thiên Trúc hơi nhếch lên. Lộ Châu đắp người tuyết xấu đau, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình người, nhưng đầu lớn hơn bụng. Đang trề môi khẽ nói nghỉ dưỡng sức, Cẩm Nhị đi tới, phù một tiếng cười. “Ối, chơi một mình đấy à?”
“Mắc mớ gì đến ngươi?” Lộ Châu nhìn thấy Cẩm Nhị như chọc phải họng pháo, nhất là nghe nói gần đây Cẩm Nhị đi làm nhiệm vụ, liên tục tới mấy nơi hoa bướm, ban đầu còn thấy hơi nghi ngờ, sau đó nhìn thấy Cẩm Nhị lừa gạt cô nương đầu bài của thanh lâu, mới biết hắn quả nhiên lão luyện tình trường, khiến Lộ Châu vừa tức giận vừa đau lòng, nên mấy hôm nay dứt khoát không đếm xỉa đến Cẩm Nhị.
Cẩm Nhị sờ mũi, thật sự không biết mình chọc giận bà cô này lúc nào, thấy Lộ Châu nói xong thì không thèm đếm xỉa đến mình nữa, tập trung đắp người tuyết, chợt hơi chột dạ, suy nghĩ giây lát, bèn ngồi chồm hổm xuống cạnh Lộ Châu, muốn phụ cô cùng đắp người tuyết. Lộ Châu lại không hề châm biếm hắn như trước, chỉ cúi đầu im lặng đắp người tuyết, Cẩm Nhị cảm thấy kỳ lạ, bỗng thấy tay hơi nóng, hắn sửng sốt, nhìn thấy trên tay xuất hiện một giọt nước long lanh trong suốt, chợt hiểu ra chuyện gì, vội đỡ vai Lộ Châu xoay người về phía mình, quả nhiên, vai Lộ Châu rung rung, hắn đưa tay nâng càm Lộ Châu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, trông đáng thương vô cùng.
“Cô làm sao thế?” Cẩm Nhị hơi hoảng, dùng tay áo lau nước mắt cho Lộ Châu, nói. “Ta sai rồi, ai, cô đừng khóc nha, nếu ta có chỗ nào chọc cô tức giận, bằng không cô cứ đánh ta mấy cái đi, ta cho cô trút giận nhé?”
Cẩm Nhị quen dỗ dành nữ nhân, ngày thường thấy cô nào đang khóc đều có thể dỗ cho người ta cười lên, vậy mà đối diện với Lộ Châu đang khóc rấm rứt lại tay chân luống cuống, không biết nói gì cho phải.
Lộ Châu nghe vậy thì khóc càng đau lòng hơn, vừa khóc vừa nói. “Ngươi dỗ ta làm gì? Trêu chọc ta làm gì? Tìm người thương của ngươi đi, cách xa ta một chút.”
Cẩm Nhị ngớ người, không biết người thương trong miệng Lộ Châu là sao, càng thêm sốt ruột không biết phải làm sao Lộ Châu mới ngừng khóc, vội la lên. “Ta trêu chọc cô lúc nào chứ, đang êm đẹp tại sao ta lại biến thành người sai rồi, ôi cô đừng khóc, cô khóc ta cũng không biết phải làm sao mới đúng.”
Lộ Châu không thèm để ý tới hắn, quay đầu bước đi, bản tính cô vốn thẳng thắn, xuất thân từ phố phường nên không dễ xấu hổ như những cô gái khác, ngây thơ hồn nhiên hơn lại có chút hào khí, vừa khóc vừa nói. “Trêu chọc người này trêu chọc người kia, quả thật không phải người tốt lành gì, đăng đồ tử! Hoa Hoa thiếu gia!”
Cuối cùng Cẩm Nhị cũng hiểu hơi hơi, vội vàng đuổi theo, vừa muốn lau nước mắt cho cô nói. “Cô nói cho rõ xem, ta trêu chọc ai chứ? Tại sao lại thành hoa hoa thiếu gia, ta vẫn chưa lấy vợ, bỗng dưng vô cớ phá hoại danh tiếng của ta, coi chừng phải phụ trách đó.”
Lộ Châu trợn mắt nhìn hắn, mắt lóng lánh nước, hung ác nói. “Đầu bài Phượng Kiều lâu, ngươi dám nói ngươi chưa từng trêu chọc người ta không.” Thấy Cẩm Nhị sững sờ, Lộ Châu lại giậm chân, nghiêng đầu chạy mất. Cẩm Nhị sợ run chốc lát, Thiên Trúc đứng bên cạnh lành lạnh ném ra một câu. “Còn không mau đuổi theo, người ta sẽ đi tìm đầu bài của nam quán đấy.”
Nhìn bóng lưng Cẩm Nhị chạy đi, Liên Kiều vô cùng vui mừng, quên mình đang cầm pháo bông đã châm lửa, bất ngờ tay bị kéo một cái, pháo bông chợt bay lên trời, cô mới lấy lại tinh thần, nhìn bụi tro rơi trên đất mà phát sợ, bên tai truyền tới tiếng mắng trầm thấp của nam tử. “Cẩn thận chút.”
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn lên, Dạ Phong cũng đang nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng ai cũng giật thót. Liên Kiều vội rút tay về, Dạ Phong ho khẽ một tiếng, vờ như không có gì nhìn pháo bông trên trời. Lâm quản gia xách đèn lồng đi qua, đúng lúc nhìn thấy màn này, lệ già lập tức tung hoành, trực tiếp chắp hai tay nhắm mắt cầu nguyện. “Ông trời có mắt, cuối cùng cũng phù hộ phủ Cẩm Anh vương ta nhân số hưng vượng, hoa đào vạn dặm.”
“Không biết đóa hoa đào già này lúc nào mới nở nhỉ?” Cẩm Tứ miệng ngậm cỏ từ đầu tường nhảy xuống, cười híp mắt nhạo báng Lâm quản gia.
Mặt già của Lâm quản gia đỏ lên, nói. “Tiểu nha đầu hiểu gì chớ, thời điểm lão phu diễm quan kinh thành, nhiều thiếu nữ ném túi hương hoa tươi, biết bao thiếu nữ ngồi kín bàn ngóng trông..”
“À xiu.” Cẩm Tam hắt hơi một cái, kéo Cẩm Tứ ra ngoài nói. “Chuyện cũ rích rồi mà sao cứ nói hoài, chuyện của một ông cụ nát bét có gì hay để nghe đâu.”
“Ai là ông cụ nát bét hả?!” Lâm quan gia kêu la sang sảng. “Lão phu là mỹ nam tử, mỹ nam tử!”
…
Đêm giao thừa muôn màu muôn vẻ, có người trải qua ấm áp, cũng có người trải qua lạnh băng. Ví dụ như phủ Bát hoàng tử, tuy cũng sênh ca diễm vũ, rượu ngon món ngon, nhưng tựa như thiếu gì đó. Nam tử ngồi ở chủ tọa cười dịu dàng, tựa gió mùa xuân, tay cầm ly bạch ngọc, cười cụng ly với người đối diện.
Người đối diện toàn thân mặc đồ xám, mũ trùm che kín hơn nửa mặt, không phải ai khác, chính là Nguyên Xuyên. Gã cạn sạch ly rượu trong tay, thở dài nói. “Rượu ngon Đại Cẩm quả nhiên thuần hương, phủ điện hạ là thuần vị nhất.”
“Chỉ là vật ngoài thân,” Tuyên Ly mỉm cười, vô cùng thành khẩn, như đối mặt với chí giao từ nhỏ đến lớn. “Nếu các hạ thích, ta nguyện cùng các hạ chia sẻ vật này.” Vật này không chỉ là rượu ngon trước mặt, chẳng qua ý trong lời nói thì phải để hai người tự suy đoán.
Nguyên Xuyên để ly rượu trong tay xuống, môi đỏ mọng nhếch lên, nói. “Nhắc đến thì, nay Ngũ điện hạ không còn, Thái tử khó gánh nghiệp lớn, việc lớn lập Tân thái tử ắt sẽ tới, nghiệp lớn của điện hạ gần ngay trước mắt, thật đáng mừng, phải chúc mừng.” Dứt lời, gã chắp tay, làm thế lễ Cẩm triều.
Tuyên Ly im lặng nhìn, không hề cản, nhưng cũng không đáp lễ, nụ cười bất biến, tựa như đây không phải chuyện gì đáng nói.
Nguyên Xuyên nheo mắt, nam tử trẻ tuổi này không hề ngu xuẩn, ít nhất sức nhẫn nại này không thể khinh thường. Nghe vậy mà trên mặt không hề có một tia đắc ý, cũng không chút lo lắng, tựa rằng biết mình tiếp theo muốn nói gì. Giao thiệp với người thông minh không cần úp mở, hơn nữa Nguyên Xuyên cũng không định gạt, cười nói. “Chẳng qua Nguyên Xuyên cho là, điện hạ còn có chút phiền não.”
Tuyên Ly cười không nói, thản nhiên nhìn Nguyên Xuyên. “Nguyên Xuyên cả gan, giang sơn Đại Cẩm, vốn nên thuộc về điện hạ, trong số các hoàng tử, trừ điện hạ còn có Thập Tam hoàng tử. Điện hạ là rồng phượng trong loài người, thiên tư kiệt xuất, đây vốn là chuyện không thể bắt bẻ. Dù Thập Tam hoàng tử đã phất lên, nhưng thế lực mới nhú không đủ gây sợ hãi, chẳng qua...” Gã thoáng dừng, giọng có chút tiếc nuối. “Cố tình lại có một phủ Cẩm Anh vương ngáng chân.”
Ngón tay Tuyên Ly khẽ nhích, dù chỉ là động tác nhỏ, cũng bị Nguyên Xuyên bắt được, gã cong môi cười nói. “Phủ Cẩm Anh vương nắm ba trăm nghìn quân, căn cơ sâu không lường được, người ta bảo rằng—— có Cẩm Y vệ có được thiên hạ, hẳn không phải không có đạo lý.”
Tuyên Ly thở dài, mặt hiện vẻ khó xử. “Ta từng thử giao hảo cùng Cẩm Anh vương Tiêu Thiều, đáng tiếc bất kể thế nào cũng không đả động được. Vậy mà không hiểu sao Thập tam đệ lại được hắn coi trọng, cuối cùng âm thầm tương hộ, hoặc chăng có lẽ là ý trời.”
“Điện hạ sai rồi.” Nguyên Xuyên cười thần bí. “Trên đời vốn không có ý trời gì cả, thiên cơ thoáng hiện, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi. Thiên hạ này vốn nên thuộc về điện hạ. Trên thực tế, không phải Thập Tam điện hạ được Cẩm Anh vương coi trọng, mà Thập Tam điện hạ được Cẩm Anh Vương phi coi trọng.”
“Nguyên Xuyên có thể nói rõ ràng hơn?” Tuyên Ly cười hỏi.
Nguyên Xuyên cúi đầu, cung kính nói. “Dĩ nhiên. Triều đình đại loạn, Thập Tam hoàng tử được bảo vệ rất tốt không dễ động đến, Cẩm Anh vương phủ càng như tường đồng vách sắt, cửa ra duy nhất, chỉ có thể là Cẩm Anh Vương phi.”
“Ồ?” Tuyên Ly cười sâu kín.
“Nữ nhân, nên tấn công từ mặt tâm lý.” Nguyên Xuyên cười.