Tiêu Thiều nhanh chóng đem nước tới, hình như còn đứng bên ngoài nói gì đó, nghĩ nếu không phải Cẩm y vệ thì là mấy người Liên Kiều, Tưởng Nguyễn hơi thẹn. Tiêu Thiều đi tới bên giường, định khom người ôm nàng, Tưởng Nguyễn ngẩn ra, nói. “Huynh làm gì vậy?”
“Nàng không muốn để nha hoàn tới phục vụ, ta bế nàng đi rửa mặt chải đầu.” Tiêu Thiều tốt tính đáp.
“Không cần.” Tưởng Nguyễn vén chăn lên định bước xuống. “Tự ta tắm là được rồi.” Nếu để Tiêu Thiều tắm cho mình, vẻ bình tĩnh nàng cố gắng duy trì sẽ vỡ vụn mất. Thế mà vừa cử động, đã cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực, lập tức ngừng lại.
Tiêu Thiều vẫn ung dung nhìn nàng, chợt cười chúm chím nói. “Ta sẽ không làm gì cả.”
Tưởng Nguyễn thầm nghĩ bây giờ mình cũng không tự tắm rửa sạch sẽ được, nếu từ chối tiếp thì trông kiểu cách quá. Thế nên gật đầu, Tiêu Thiều khom người bế nàng đi qua thùng gỗ sau bình phong. Hai người giày vò lẫn nhau một phen, Tưởng Nguyễn đã rất mệt mỏi, nhìn Tiêu Thiều lại rất thần thanh khí sảng, bế nàng mà không tốn chút sức. Để nàng ngồi vào thùng gỗ, chìm vào làn nước ấm áp, Tưởng Nguyễn thanh tĩnh lại, rồi cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không biết ngủ mất từ lúc nào. Tiêu Thiều cẩn thận lau khô người cho nàng, Tưởng Nguyễn đã ngủ rất say rồi, Tiêu Thiều cười khẽ, bế nàng về giường, đắp kỹ chăn.
Hắn sợ Tưởng Nguyễn mệt nhọc, lần đầu tiên nên phải cẩn thận hơn, hiện giờ nhìn nàng ngủ say, lại cảm thấy đau lòng, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng. Liên Kiều bưng thuốc đi vào, Tiêu Thiều không tiếng động lắc đầu với cô, lòng Liên Kiều biết rõ, cười trộm lui ra ngoài.
Một đêm này, rốt cuộc trong Cẩm Anh vương phủ có bao nhiêu người biết chuyện kiều diễm trong phòng, nghĩ hẳn chỉ có nhóm ẩn vệ giấu mình trên góc tường mái hiên mới rõ. Trận cược của Cẩm Tứ, người thắng sau cùng chính là nhà cái. Cẩm Tứ rộng rãi cầm tiền mời mấy kẻ đặt cược uống rượu, lúc say sưa nhóm Cẩm y vệ mừng rơi nước mắt, như thấy được tiểu chủ tử kế tiếp của phủ Cẩm Anh vương đang chạy nhảy tới lui trong phủ vậy.
Lúc Tưởng Nguyễn tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, sau một đêm tỉnh dậy cảm tưởng cơ thể như bị thứ gì cán qua vậy, còn đau hơn tối qua. Chăn bên người thẳng thớm, Tiêu Thiều không ở trên giường, nàng chống người ngồi dậy, cửa “Két” một tiếng mở ra, Tiêu Thiều bưng chén thuốc đi vào. Nhìn thấy Tưởng Nguyễn tỉnh, đặt chén thuốc lên bàn nhỏ cạnh giường, đưa tay sờ trán nàng, hỏi. “Nàng còn đau sao?”
Tưởng Nguyễn. “...”
Tiêu Thiều không nhịn cười được, mấy ngày qua, hắn thường xuyên cười, vốn dĩ đã đẹp sẵn, cười lên y như hoa đào trước xuân, hẳn vì được ăn no nên tâm trạng vui lắm. Tưởng Nguyễn so sánh với mình, cầm lấy chén thuốc thổi thổi, mấy hớp uống xong.
Chắc hẳn thuốc này do Tiêu Thiều dặn người bốc, cũng linh hoạt đấy chứ, sau khi uổng toàn thân cảm thấy ấm áp, cảm giác đau xót cũng giảm đi không ít.
Đợi nàng uống xong, Tiêu Thiều nhận lấy chén không từ tay Tưởng Nguyễn, nói. “Hôm nay nàng cứ ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Không được.” Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Hôm nay ti án ti thẩm án, ta cần phải đi một chuyến.” Suy nghĩ giây lát, nàng nói. “Ta uống thuốc xong thì đỡ hơn nhiều rồi, nghe thẩm án cũng không sao cả đâu. Huynh đừng lo lắng nhé.”
Tiêu Thiều biết Tưởng Nguyễn tự có chủ kiến riêng, thái độ nhận sai cũng không tệ, nhưng mà lần kế vẫn sẽ mặc kệ sức khỏe của bản thân y như thế. Lần nào cũng như nhau, hắn đau lòng nhưng cũng bất đắc dĩ, liền nói. “Ta để mấy người Cẩm Tam đi theo nàng. Người của Ti án ti chắc hẳn sẽ không làm khó nàng.”
Lời này tỏ ý đã đánh tiếng trước với người bên Ti án ti, Tưởng Nguyễn nhìn hắn. “Ta kiện cáo sinh phụ của mình, khó tránh người trong kinh thành sẽ đàm tiếu, thậm chí sẽ liên lụy thanh danh của huynh, khiến phủ Cẩm Anh vương rơi vào cảnh lúng túng, huynh có cảm thấy ta làm vậy là sao rồi chăng?”
“Lão không phải phụ thân của nàng.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói. “Hiện tại nàng không còn bất kỳ dây dưa nào với Tưởng gia nữa.” Tưởng Nguyễn sửng sờ, lại nghe Tiêu Thiều nói tiếp. “Nàng đã gả vào phủ Cẩm Anh vương, chính là người của Tiêu gia, báo thù cũng tốt, lật án cũng được, Tiêu gia sẽ luôn là núi dựa cho nàng.”
Vẻ mặt hắn kiên định, ngữ điệu ôn hòa, rõ ràng là người lạnh lùng nhất, nhưng trái tim ấm áp luôn khiến nàng vui thích. Tưởng Nguyễn cười một tiếng. “Tiêu Thiều, cám ơn huynh.”
Không phải lời cảm ơn qua loa lấy lệ, cũng không phải tiếng cám ơn đổi chác giữa đồng minh, tiếng cảm ơn này bao hàm sự chân thành toát ra từ tim gan. Trên đời hiếm có ai không hỏi nguyên nhân vĩnh viễn đồng ý đứng sau ủng hộ một người vô điều kiện, người kia kiên trì bên ta, ấy chính là tình và nghĩa.
Một góc trong cung, Tuyên Phái đang nghe Minh Nguyệt báo cáo tin tức, cười lạnh nói. “Ngày tốt của Tưởng Quyền sắp chấm dứt rồi, dám xuống tay với người, nay đã đến lúc bị trừng trị. Chẳng lẽ lão cho rằng Hạ Nghiên và huynh muội Tưởng Tố Tố chết thì mọi chuyện xong xuôi, lão cho rằng mình có thể tìm được đường sống à? Nực cười.”
Minh Nguyệt lặng lẽ đứng nghiêm một bên, cô biết tiểu chủ tử của mình và Tưởng Nguyễn có một mối quan hệ đặc biệt, nhưng không biết rõ là gì. Ngay cả Tiêu Thiều cũng không tra ra, một ẩn vệ như cô tất nhiên không tra được. Mặc dù nghi ngờ, lại biết Tuyên Phái luôn thời thời khắc khắc bảo vệ Tưởng Nguyễn, nay chuyện của Tưởng Quyền truyền khắp kinh thành, thân là phụ thân nhưng tàn nhẫn chẳng từ với nữ nhi ruột thịt, dù dân chúng bình thường cũng phải mắng một tiếng lòng lang dạ chó, huống chi là Tuyên Phái có mối quan hệ gần gũi với Tưởng Nguyễn?
“Người sai tới Ti án ti đã xử lý xong chưa?” Tuyên Phái ngắm nghía dạ minh châu to bằng trứng bồ câu trong tay. Đây là hoàng đế hôm qua khi thấy Tuyên Phái đáp trả sách luận cực tốt nên mặt rồng vui mừng thưởng cho. Minh châu này không thường có nhiều, thứ này dù là Tuyên Hoa cũng sẽ phải đỏ mắt. Giờ lại bị Tuyên Phái dửng dưng xem thành đồ chơi. Đồng thời cũng nói rõ địa vị trong triều của Tuyên Phái hiện tại. Hoàng tử phế vật vô dụng không được cưng chiều khi xưa đã biến mất, giờ đây không ai dám khinh thường cậu nữa.
“Điện hạ,” Minh Nguyệt khó hiểu hỏi. “Chắc hẳn Tiêu vương gia đã sớm đánh tiếng với Ti án ti, dù điện hạ không ra tay, người ti án cũng sẽ không để Tưởng Quyền chiếm được chỗ tốt gì, điện hạ cần gì phải làm vậy?” Mọi hành vi cử chỉ của Tuyên Phái đều có kẻ rắp tâm giám thị, nếu bị người tra ra cậu nhúng tay vào chuyện của Tưởng Nguyễn ở Ti án ti, không biết sẽ mang đến sóng gió gì nữa. Ở trong cung tốt nhất nên bo bo giữ mình, nhất là vụ án của Tưởng Quyền không cần cậu ra tay cũng có thể giải quyết sạch sẽ.
“Tiêu Thiều làm là chuyện của hắn, bổn điện làm là chuyện của bổn điện. Bổn điện muốn làm gì, còn cần dính ánh sáng của hắn à?” Tuyên Phái hừ lạnh. “Người Ti án ti trước nay gian xảo, Cẩm Anh vương tạo áp lực cho chúng, cộng thêm bổn điện, chúng sẽ ý thức được sự việc lần này không phải chuyện đùa, tất sẽ không chừa đường sống xử thẳng Tưởng Quyền. Bất luận thế nào, chỉ cần có thể cho Tưởng Quyền nếm thêm ít luật hình, bổn điện đã thấy vui.”
Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, địch ý của Tuyên Phái dành cho Tiêu Thiều vẫn không giảm, chẳng qua trong mắt người trưởng thành như Minh Nguyệt lại thấy cậu có hơi trẻ con, trường hợp này rất hiếm thấy xuất hiện trên người xưa nay điềm tỉnh như Tuyên Phái. Hơn nữa luôn cảm thấy cậu và Tiêu Thiều giống như đang tranh giành tình cảm vậy, ăn tất nhiên là giấm của Tưởng Nguyễn rồi, nhưng Tuyên Phái mới bây lớn, Minh Nguyệt chỉ có thể trách bản thân đa tâm thôi.
…
Cửa Ti án ti từ sớm đã bị bách tính bao vây, xưa nay ti án ti nổi tiếng thẩm tra công chính, mỗi lần thẩm chính là chuyện của quý tộc trong kinh, tất nhiên mọi người đều tò mò tới nghe bí ẩn nhà giàu sang. Nếu không phải đã bị dồn đến đường cùng, ai mà lại muốn nháo đến tận Ti án ti kia chứ. Dẫu sao việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, không ai muốn phơi bày bí mật gia tộc ra cho người khác dùng làm đề tài bàn tán.
Thời điểm Tưởng Nguyễn xuất hiện khiến dân chúng xôn xao, từ cổ chí kim lần đầu tiên nhìn thấy có người kiện cáo sinh phụ. Cố tình người làm ra chuyện này lại là Tưởng Nguyễn, người xưa kia không nổi bật ở Tưởng phủ sau trở thành quận chúa tâm phúc trước mặt Ý Đức Thái hậu, nay trở thành Vương phi của loạn thần tặc tử kẻ mà bao người khiếp sợ. Mỗi một thân phận của Tưởng Nguyễn đều khiến người khác thổn thức, có không ít ánh mắt đố kỵ, nhưng càng nhiều hơn là hâm mộ.
Tội của Tưởng Quyền tất nhiên không thể tha, thế nhưng cách làm của Tưởng Nguyễn là lục thân không nhận, bách tính chia thành hai phe. Một bên kiên quyết cho rằng Tưởng Quyền tội đáng chết vạn lần, cách làm của Tưởng Nguyễn mặc dù khác người nhưng đều có nguyên do cả, một phe khác lại cho rằng Tưởng Nguyễn vi phạm đạo đức luân lý làm người của Đại Cẩm từ khi khai quốc đến nay, kiện sinh phụ lên công đường thật sự quá bất hiếu.
Bất luận người đời có cái nhìn thế nào, Tưởng Nguyễn chưa từng quan tâm. Nàng xuống xe ngựa, y phục thêu hoa văn bảo tương, đường vân phức tạp mà trang trọng, làm nổi bật sự cao quý, ngoài khoác áo choàng lông cáo đỏ rực như lửa, tối qua tuyết rơi cả đêm, sáng nay tuyết đọng cao chừng nửa thước, tuyết trắng làm nền, nàng hồng y rực rỡ, xinh đẹp lãnh liệt. Sự xinh đẹp ấy khiến người khác bất giác nín thở.
Mà người Ti an tí xưa nay đối đãi với bất kỳ một ai đến đều bình đẳng, nhưng lúc đối mặt với Tưởng Nguyễn lại không thể không cung kính đôi phần. Không thể khinh thường đích trưởng nữ Tưởng gia này, thủ lĩnh của họ Tôn Húc đêm qua cố ý dặn dò xuống dưới, phải khách sáo với Tưởng Nguyễn một chút. Ngay cả người không sợ quyền thế địa vị như Tôn Húc cũng có thái độ như vậy, nghĩ hẳn thế lực sau lưng của đích trưởng nữ Tưởng gia không thể nào khinh thường được.