Ý nàng vốn chỉ muốn trêu đùa Tiêu Thiều chút thôi, không ngờ Tiêu Thiều nhìn nàng, im lặng giây lát, rồi nói. “Bạc trong phủ đều do nàng quản, nàng muốn bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, Vương phi.”
Hai chữ ‘vương phi’ sau cùng, phát âm hết sức rõ ràng, cố ý nói thật chậm, âm thanh dễ nghe, khiến tim người khác đập thình thịch. Khóe môi Tưởng Nguyễn giật giật, con ngươi đen nhánh của Tiêu Thiều nhìn nàng chăm chăm, mắt lóe nụ cười trêu chọc, Tưởng Nguyễn xoay sang chỗ khác, ho nhẹ nói. “Đa tạ.”
…
Hai người vào cung gặp Ý Đức Thái hậu, Ý Đức Thái hậu vô cùng cao hứng, mấy năm gần đây, Ý Đức Thái hậu đối với Tưởng Nguyễn càng thêm hiền hòa, nay Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn cùng nhau tới, Ý Đức Thái hậu rất hài lòng với mối kim ngọc lương duyên mình ban này, nói với Dương cô cô. “Nhìn hai đứa chúng nó xem, trai tài gái sắc, thật sự là một đôi bích nhân. Nhìn thấy hai người các con hòa hợp như vậy, ai gia cũng hài lòng.”
Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều không động phòng, chuyện này vạn vạn không thể để Ý Đức Thái hậu biết, vì vậy ở Từ Ninh cung, luôn biểu hiện mười phần thẹn thùng ôn nhu, tựa như một cô vợ mới được chồng yêu thương vậy. Nàng diễn cực tốt, nhìn qua không có gì bất thường, chẳng qua vẫn khiến Tiêu Thiều kinh sợ, biểu cảm có chút cứng ngắc.
Ý Đức Thái hậu vô cùng rộng rãi với họ, quà tặng trước tân hôn không tính, hôm nay vào cung lại ban thưởng thêm một đống. Hơn nữa nhìn rõ bà đang hứng khởi lắm. Tưởng Nguyễn chú ý tới, ánh mắt Ý Đức Thái hậu nhìn Tiêu Thiều rất khác, nào giống như đối đãi một bề tôi, ánh mắt kia như tổ mẫu nhìn cháu mình vậy, trong mắt đều là từ ái. Chính bởi vì Tưởng Nguyễn đã từng cùng Ý Đức Thái hậu chung sống một thời gian, cũng hiểu một phần nào tính khí của Ý Đức Thái hậu, thấy tình cảnh này trong lòng vừa sợ vừa nghi, tuy nhiên không biểu hiện ra.
Ra khỏi Từ Ninh cung, Lý công công bên cạnh hoàng thượng dẫn người tới truyền lời, nói hoàng đế có chuyện muốn cùng Tiêu Thiều thương lượng. Tất nhiên là chuyện trong triều, Tưởng Nguyễn không có lý do gì cùng đi. Lý công công ám chỉ chắc phải nói khá lâu, Tưởng Nguyễn nói Tiêu Thiều hãy đi trước, mình thì xuất cung ngồi xe ngựa về là được rồi.
Nàng sống trong cung một thời gian, không cần tới cung nữ, tự biết đường. Trên đường dẫn theo Liên Kiều và Bạch Chỉ xuất cung, không ngờ vừa đi tới hành lang ở Ngự hoa viên, xa xa đã thấy hai cung nhân đi tới, hai người cũng thấy nàng, không đợi Tưởng Nguyễn mở miệng, một người trong đó đã kinh ngạc vui mừng kêu lên. “Đại tỷ tỷ!”
Người nọ chính là Tưởng Đan. Hôm nay mặc cẩm y hạnh sắc, trên thêu chim hạc muốn bay, hông đeo hoàn bội, trang sức giá trị không rẻ. Xem ra cuộc sống trong cung không tệ, hẳn chuyện được hoàng thượng sủng ái không phải giả. Người đi bên cạnh Tưởng Đan trang phục đơn giản hơn, biểu cảm linh động xưa kia nay thay bằng nụ cười đặc trưng của nữ nhân hậu cung, mang theo mấy phần giả vờ, không nhìn ra thân tâm, chính là Đổng Doanh Nhi.
Tưởng Đan thấy Tưởng Nguyễn thì cười tươi, dáng vẻ mười phần nhiệt lạc. “Đại tỷ tỷ, ngày vui đêm qua Đan nương không thể đích thân xuất cung thêm trang cho tỷ, thật sự rất ngại, nhưng Đan nương có sai người đưa tới, Đại tỷ tỷ có thích không?”
Chỉ là một bộ trang sức mà thôi, Tưởng Nguyễn liếc nhìn một cái đã sai người vứt xuống rương, nàng cười nhẹ. “Lễ vật của Tưởng Chiêu nghi ta rất thích, đa tạ.”
“Cần gì phải nói khách sáo đến vậy,” Tưởng Đan kéo tay nàng. “Tỷ và ta vốn là tỷ muội một nhà, tất nhiên phải nâng đỡ lẫn nhau. Tỷ trở thành Cẩm Anh Vương phi, tất nhiên ta cũng rất cao hứng.”
Tưởng Nguyễn vốn không muốn phí miệng lưỡi với nàng ta, ngặt nỗi Tưởng Đan cứ muốn dây dưa, nàng dứt khoát đứng qua một bên, thoải mái không nói lời nào. Trước nay Tưởng Đan không làm chuyện vô dụng, tuyệt đối không đơn giản vì muốn nói chuyện cũ để lấy lòng nàng, tất nhiên có dụng ý khác. Nàng cũng không ngại nhìn thử xem rốt cuộc Tưởng Đan muốn gì.
Quả nhiên, Tưởng Đan thấy biểu cảm không kiên nhẫn của nàng, chợt cười. “Nhắc đến mới nói, cảnh ngộ của mỗi người thật sự quá khác biệt. Ngày xưa Đại tỷ tỷ vừa trở về từ thôn trang, nói lời vượt phận, không biết có bao nhiêu kẻ nhìn ngó chờ Đại tỷ tỷ bị cười nhạo. Nay vậy mà đã thành Hoằng An quận chúa, Cẩm Anh vương phi. Đại ca rời nhà nhiều năm, tin tức bặt vô âm tún, đột nhiên công trận hiển hách trở thành Đại tướng quân. Nhìn lại Nhị tỷ tỷ và mẫu thân, vậy mà đã hóa thành xương trắng. Cũng giống như Thập Tam điện hạ trong cung vậy, xưa chỉ là một hoàng tử tầm thường, nay vậy mà lại được bệ hạ che chở. Số mạng con người vì sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy, thật sự ý vị sâu xa. Nếu có kiếp sau, không biết sẽ có kết cục gì.”
“Ta nói nếu có kiếp sau, sẽ có kết cục gì, có phải số mạng sẽ hoàn toàn bất đồng hay không, Đại tỷ tỷ sẽ có kết cục gì?” Giọng Tưởng Đan vui vẻ, cố ý đè thấp âm điệu, âm thanh quỷ dị. Nhìn thấy Tưởng Nguyễn đột nhiên biến sắc, Tưởng Đan cười khúc khích, tùy ý nói. “Đan nương còn có việc, không tán gẫu với Đại tỷ tỷ nữa, Đại tỷ tỷ đi thong thả.” Dứt lời xoay người rời đi, Đổng Doanh Nhi rũ mắt, chưa từng nhìn Tưởng Nguyễn, cũng nối gót bước đi.
…
Trên xe ngựa về phủ, Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm bàn nhỏ trước mặt, Liên Kiều và Bạch Chỉ đều khẩn trương nhìn nàng. Sau khi Tưởng Đan nói mấy lời kia với Tưởng Nguyễn, thì Tưởng Nguyễn có hơi hoảng hốt, vẻ mặt ngưng trọng khiến Liên Kiều và Bạch Chỉ cảm thấy khác thường.
Trong lòng Tưởng Nguyễn kinh nghi, lời Tưởng Đan nói ý vị thâm trường, nghe vào tai người khác có lẽ không có gì, nhưng vào tai nàng lại như sấm sét giữa trời quang. Bí mật sống lại nàng luôn chôn giấu trong lòng, đây là một bí mật không ai có thể đụng chạm được. Hôm nay từ miệng Tưởng Đan nghe được chuyện này, làm người ta giật mình bực nào. Tưởng Đan sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, nàng ta đã phát hiện điều gì, chẳng lẽ nàng ta cũng sống lại?
Nàng nghĩ đến xuất thần, chân mày nhíu thật chặc. Trong mắt Liên Kiều và Bạch Chỉ mọi việc quá bất thường. Trước nay Tưởng Nguyễn không tỏ rõ vui giận, dù gặp phải chuyện lớn nhường nào đều không nhìn ra gợn sóng. Giờ lại luôn nhìn chằm chằm một phía, mắt không hề chớp, như đang rơi vào hố sâu suy tính, thậm chí Liên Kiều còn cảm giác được nàng có mấy phần sợ hãi. Thật sự quá mức kỳ quái.
“Sao ta lại cảm thấy cô nương đang sợ run?” Liên Kiều khẽ nói với Bạch Chỉ. “Vừa rồi Tứ tiểu thư nói gì mà cô nương căng thẳng như vậy, ta nghe thấy cũng bình thường đâu có gì không đúng đâu?”
Sắc mặt Bạch Chỉ ngưng trọng. “Không biết tại sao, ta luôn có một cảm giác bất an.”
Tưởng Nguyễn chỉ lo suy tư điểm mấu chốt, đầu óc hỗn loạn, ngay cả Bạch Chỉ và Liên Kiều nói gì cũng không nghe rõ. Lời nói của Tưởng Đan cũng như nguyền rủa vậy, mọi thứ bùng nổ khiến nàng như phát điên, trong đầu là tin Tưởng Tín Chi chết, nàng bị Tưởng Quyền đẩy xuống từ đại điện, rơi từ bậc thang, nghe bọn họ lạnh lùng tuyên bố nàng là họa quốc yêu nữ, nhìn thấy biểu cảm điên cuồng của Tưởng Tố Tố. Là khi nàng bị biến thành nhân trệ, tận mắt chứng kiến Phái nhi giãy giụa kêu khóc, bị loạn côn đánh chết, thời khắc lập lời thề độc.
Hình ảnh quẫn quanh trong đầu, từng cái từng cái đều là huyết lệ loang lổ. Cảm giác hụt hẫng và sợ hãi mất đi nhấn chìm nàng, nàng chỉ cảm thấy nội tâm càng lúc càng cuồng loạn, một cảm giác nóng nảy vây quanh.
“Cô nương, cô nương người sao rồi?” Liên Kiều lo lắng vỗ lưng nàng, ánh mắt Tưởng Nguyễn đăm đăm, đã trở nên điên cuồng.
“Phụt” một tiếng, cổ họng ngọt ngấy, phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ phun lên khăn trải bàn trắng như tuyết, vết máu loang lổ nhìn thấy mà giật mình, một khắc sau, Liên Kiều hét toáng lên.