Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 269 - Chương 269

Trước Sau

break
Một nơi cách cửa Tưởng phủ mấy trăm thước, bị người vây quanh nước chảy không lọt, tất cả đều là dân thường, trong đám thường dân, có thể thấy ánh mắt đám nam nhân đều rất cuồng nhiệt.

“Giỏi cho một mỹ kiều nương, ánh mắt đó câu gia đến sắp nhịn không nỗi nữa!”

“Mặt mũi xinh đẹp như tiên nữ, mà dáng vẻ, d.âm đãng không khác gì hồ ly chín đuôi!”

“Đây là con gái nhà ai, đang yên lành sao lại nằm ở đây?” Cũng có người hảo tâm hỏi.

“Ngươi nhìn cách ăn mặc này có giống khuê nữ nhà lành không, uầy, chắc hẳn ngày thường huynh đài chưa từng thấy qua loại chuyện này, tình cảnh thế này trong kinh thành bọn ta thấy nhiều rồi. Phần lớn là nữ nhân quyến rũ nam nhân bị chính thất xử lý, cái loại này ấy, tốt bụng với ả có ích gì đâu. Nhưng mà, bọn họ nóng bỏng d.âm đãng lắm, vừa nhìn đã khiến người khác không chịu nổi, không biết công tử lão gia nhà nào có phúc quá thể, được hưởng thụ mỹ nhân bậc này!”

“Ta khinh, ngươi nhìn kiểu gì vậy, nữ nhân không đứng đắn gì chứ, đây không phải Tưởng gia Nhị tiểu thư phủ thượng thư sao? Tài nữ nổi danh kinh thành, bảo sao ta lại thấy quen mắt? Ta chắc chắn không nhìn lầm, đây là xảy ra chuyện gì?”

Người bị đám đông vây ở giữa, xiêm y trắng thuần, làn vải mỏng manh như ẩn như hiện, thắt lưng bó chặt để lộ đường cong, mái tóc đen dài vừa được tắm gội nên ướt nước dính sát lên người, khiến xiêm y mỏng manh càng trở nên trong suốt, gần như có thể nhìn thế khung cảnh xinh đẹp bên trong. Nữ nhân kia cúi thấp đầu, vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, giờ không biết đang giận hay thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng trong hơi ửng đỏ, càng khiến tâm thần người khác rạo rực. Hương thơm nhạt trên cơ thể tựa như thuốc dục tình, khiến ánh mắt đám nam nhân xung quanh tựa như sói hổ. Có mấy gã bắt đầu rục rịch, táy máy tay chân với ả.

Tưởng Tố Tố suýt cắn nát hàm răng, lúc thị vệ kia ném ả ở đây chẳng thèm giải huyệt, giờ phút này cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, như chó rớt xuống nước để đám tiện dân vây xem, còn phải tiếp nhận cái nhìn ghê tởm của đám nam nhân này. Tưởng Tố Tố càng nghĩ, hận không thể móc mắt bọn chúng, dĩ nhiên, hận nhất vẫn là kẻ tạo ra tất cả mọi chuyện, Tưởng Nguyễn.

Ả không nói chuyện được, từng tiếng nghị luận bẩn thỉu lại chui thẳng vào tai.

“Ngươi đừng khi ta ít kiến thức, thượng thư phủ dầu gì cũng là quan gia đường hoàn, tiểu thư băng thanh ngọc khiết sao có thể ăn vận d.âm đãng thế này, vã lại ngươi nhìn cô gái này đi, khắp thân nhuộm vẻ phong tình, tiểu thư khuê các đứng đắn nào có thể học được, sợ rằng đã ném vị dục từ lâu, là một vưu vật.”

Một nam trung niên bụng phệ nhịn hết nổi, phe phẩy quạt đi tới trước mặt Tưởng Tố Tố, ngồi xuống nâng cằm để ả ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu, xung quanh thấy gõ dung mạo Tưởng Tố Tố, lập tức hít hơi, rối rít khen đẹp. Gã nam trung niên hết sức hài lòng, ánh mắt háo sắc lướt từ trên xuống dưới cơ thể Tưởng Tố Tố, hồi sau nói. “Không tệ, là một dịu nhân, không biết vị cô nương này ở thanh lâu nào? Theo bổn lão gia về làm tiểu thiếp thứ mười bảy, lão gia ta sẽ thương yêu ngươi.”



Nam nhân đeo đầy vàng bạc, dáng dấp thô lậu không chịu nổi, ngôn ngữ hết sức hạ lưu, vừa nhìn đã biết là một kẻ nhà già mới nổi. Nếu bình thường có người dám đứng trước mặt Tưởng Tố Tố ăn nói như vậy, đã sớm bị quát mắng, nhưng giờ đối diện với gương mặt gớm ghiết này, ả còn chẳng thể mở miệng nói chuyện.

Gã nam trung niên thấy Tưởng Tố Tố không đáp, cho rằng ả đồng ý, vươn bàn tay mập mạp vỗ lên mặt ả một cái. “Mỹ nhân, theo gia về nhà nào.”

Nhưng trong đám vây xem không chỉ một kẻ nổi sắc tâm, nhất thời có người lên tiếng. “Rõ ràng ta nhìn thấy trước, ngươi tranh cái gì?” Là một vị công tử nhà quan nhìn có vẻ rất sang giàu.

“Ồn ào gì chứ, lão phu cũng xem trọng nữ nhân này, chuyện trên đời cần phải có trước có sao.”

Mỹ nhân luôn khiến người khác chú ý, huống hồ còn là một vưu vật xinh đẹp như vậy, có người muốn đem mỹ nhân này về nhà làm của riêng, cũng có người muốn sửa soạn cho mỹ nhân trở nên càng thêm xinh đẹp, rồi tặng cho cấp trên để đổi suông sẻ cho đường làm quan---- giai nhân bậc này, nếu được cấp trên vừa ý thì coi như tặng một món quà, hẳn cũng rất có mặt mũi.

Bất đồng với nam nhân, ánh mắt các cô gái nhìn Tưởng Tố Tố tràn đầy khinh bỉ. “Chậc, hồ ly tinh càng lúc càng nhiều, không biết liêm sĩ phơi bày ngay giữa đường giữa xá.”

“Đúng vậy, ” phụ nhân ghét nhất loại người bỉ ổi mị tục, rối rít nghị luận. “Quả thật đồi bại phong tục, vô liêm sỉ bậc này chỉ có nữ tử thanh lâu thôi, nhà đàng hoàng nào dám làm ra loại chuyện này?” Cuối cùng coi Tưởng Tố Tố thành nữ tử phong trần.

Tưởng Tố Tố hận bản thân hiện tại không thể nói chuyện cả người vô lực, nếu không nhất định sẽ lấy kéo cắt đứt lưỡi đám phụ nhân kia. Cả đời ả tự nhận mình là tiên nữ hạ phàm, trước nay đều là dáng điệu không ăn khói lửa nhân gian, ở kinh thành, các loại các dạng ca ngợi khoác thêm một tầng hào quang cho ả. Nào từng rơi vào cảnh khốn cùng như vậy, giống như lớp ngụy trang trên người bị xé toạc, khỏa thân bị kẻ khác quan sát, thật sự cực kỳ khuất nhục!

Minh chứng duy nhất là mị lực của ả rất có tác dụng, đám nam nhân đang tranh đoạt nhau vì ả. Đến bước đường này, đám nam nhân vẫn nghiêng ngã vì vẻ đẹp của ả. Chẳng qua. Đám nam nhân vung tay vì ả lúc này, tất cả đều là phàm phu tục tử, hoặc thương nhân người đầy mùi thúi, hoặc là kẻ giàu mới nổi, kém xa đám công tử văn nhã tám ngàn dặm. Dù kẻ mến mộ tầm thường nhất của ả ngày trước, cũng tốt hơn những kẻ ở đây không biết bao nhiêu lần. So sánh tình cảnh xưa và nay, Tưởng Tố Tố bị cục diện trước mắt làm cho tan vỡ.

Trận chiến càng lúc càng hấp dẫn nhiều người đứng lại coi, đang lúc này, nghe một giọng nói vang lên. “Ở nơi đó!”

Tưởng Tố Tố ngước lên nhìn, liền thấy đám người bị chen lấn tách ra hai bên, có mấy người từ bên ngoài đi vào, đi trước là mấy tên gia đinh, một phụ nhân bụng to theo phía sau, chính là Hồng Anh.



Đột nhiên thấy Hồng Anh, Tưởng Tố Tố vừa tức vừa gấp, Hồng Anh vội vả tiến lên, không nói hai lời lệnh gia đinh đỡ Tưởng Tố Tố đi. Biết rõ chuyện này xấu hổ bất kham, nên không làm gì để thể hiện thân phận, chỉ hy vọng có thể dàn xếp ổn thỏa.

Chẳng qua Hồng Anh muốn vậy, người xung quanh thì không. Đám nam nhân đang tranh nhau đỏ mặt tía tai vì Tưởng Tố Tố thấy vậy không hẹn mà cùng dừng tay, một người ngăn trước mặt Hồng Anh, nói. “Làm gì vậy? Người ta coi trọng mà ngươi cũng dám động vào?”

Hồng Anh nén tức giận, cười xòa. “Vị quan nhân này, thực không dám giấu giếm, đây là cháu gái họ xa của thiếp, bởi vì xảy ra chút chuyện, giờ thiếp phải dẫn nó về, xin phiền quan nhân tránh qua cho.”

Nếu người khác thì không sao, cố tình đối phương là một phú thương lỗ mãng dốt nát, cười ha ha nói. “Tiểu nương tử, ngươi đừng khi lão gia không có kiến thức. Cháu gái họ xa gì chứ, rõ ràng là một cô nương xuất thân thanh lâu sở quán. Lão gia ta không phải kẻ không nói phải trái, tiểu nương tử ra cái giá, bao nhiêu bạc lão gia cũng trả nổi, gia thấy thích tiểu mỹ nhân này, chắc chắn phải đem nàng về làm di nương thứ mười bảy.”

Hồng Anh nghe vậy giận đỏ mặt, kẻ này không thông tình lý, nói phải trái cũng không được, tất nhiên nàng ta không thể để kẻ này đưa Tưởng Tố Tố đi. Nếu Tưởng Tố Tố bị mang đi, người biết Tưởng Tố Tố, truyền khắp kinh thành sợ rằng Tưởng gia sẽ không còn chỗ dung thân. Về phần Tưởng Quyền, biết đứa con gái lão yêu thương nhất xảy ra chuyện, ắt hẳn sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu nàng ta, đến lúc đó nàng ta đừng hòng có quả tốt để ăn.

Chẳng qua Hồng Anh đã quên, cho dù bây giờ Tưởng Tố Tố không bị đưa đi, nhưng trên đời không có tường nào không lọt gió, giấy vĩnh viễn không thể nào gói được lửa, chuyện này cuối cùng cũng sẽ bị truyền ra. Hiện tại chưa bị phơi bày, là vì mọi người không thể liên tưởng nữ tử phong tình như gái thanh lâu này với Nhị tiểu thư tựa như tiên nữ của Tưởng phủ. Kinh thành lớn như vậy, cũng có mấy người nhìn ra. Mà Tưởng Tố Tố gặp tình cảnh này cách gần phủ Thượng thư, danh tiếng đã bị phá hủy, đời này còn kết cục tốt gì nữa, đối với một nữ nhân mà nói, vậy còn sống không bằng chết, Tưởng Quyền biết chuyện, sao có thể bỏ qua?

Hồng Anh cười miễn cưỡng. “Vị quan nhân này, nó không phải nữ tử thanh lâu sở quán gì cả, nó là một cô nương đàng hoàng, sợ rằng không thể làm theo ý quan nhân.”

“Nử tử đàng hoàng gì chứ.” Phú thương không vui. “Khi gia mắt mù à? Ngươi cứ từ chối rốt cuộc muốn làm gì, người đâu, đưa di nương thứ mười bảy của gia về.” Người này căn bản không nói phải trái, trực tiếp cướp người. Xong còn nhìn Hồng Anh cười hì hì. “Tiểu nương tử, không biết tốt xấu.”

“Ngươi ——” Hồng Anh chưa từng gặp qua loại vô lại này, trong lúc tình thế cấp bách, nói. “Ngươi dám! Ngươi có biết nàng là ai không hả?”

“Là ai hả?” Gã kia trơ tráo cười nói. “Chẳng lẽ là cành vàng lá ngọc gì sao?”

Hồng Anh nghẹn tức, không dám nói ra tên Tưởng Tố Tố. Đang lúc ấy, nhìn thấy xa xa một tên ăn mặc như thị vệ chạy tới, miệng cao giọng nói. “Di nương, quận chúa sai thuộc hạ tới hỗ trợ tìm tung tích Nhị tiểu thư, đã có tin tức gì chưa?”
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc