Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 182 - Chương 182

Trước Sau

break
Kinh thành, ngày thứ hai sau khi Lang Trung Tả Giang thành hôn, mọi người đều hứng khởi náo nhiệt đồn đại. Đầu tiên là bề ngoài Tả Lang Trung giống như một nam tử trọng tình trọng nghĩa, nhưng đúng thật sự là nhìn người không nên bắt hình dong. Hắn ta hóa ra có một sở thích biến thái háo sắc, thích cùng người ngoài chơi đùa thì vợ của mình. Chuyện ở trên đời, đàn ông háo sắc cũng không phải cái gì quá lạ, nhưng mà vợ mới cưới lại bị chơi đùa như vậy thật sự không có đạo đức. Lời đồn nói rằng Tả Lang Trung cam tâm tình nguyện bị cắm sừng, vừa không bỏ vợ cũng không gây rắc rối cho vị hoàng tử là sắc quỷ kia.

Bởi vì chuyện này, tưởng lệ cũng không thể ngẩng đầu ở kinh thành, giống như chim sợ nỏ, cứ ngồi trong phòng cả ngày không dám ra ngoài. Ngay cả người làm ở trong phủ cũng sẽ dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn nàng ta, còn Tả Giang thì không cần phải nói, luôn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nàng ta. Các ngự sử điều khởi tố Lang Trung phủ dâm loạn hậu trạch, thuận tiện vạch tội hắn không biết quản giáo.

Nếu như nói những thứ này đã cực kỳ bất ngờ, thì chuyện tiếp theo sẽ khiến kinh thành nổi lên một sóng to gió lớn, đơn giản là vì Tuyên Du chết rồi!

Tuyên Du chết rồi, chết ở chính trong phủ của mình, từ trên xuống dưới cả tòa phủ đó không có lấy nổi một người sống, tất cả đều bị một đao chí mạng. Tuyên Du chết thảm nhất, người bị băm thành từng khúc, đầu thì không thấy đâu cả. Nếu không phải trên thân áo có ấn tín thì mọi người chắc cũng không đoán được đó là Tuyên Du. Đối phương ra tay tàn bạo như thế thì ai cũng đoán là kẻ thù của Tuyên Du tìm đến. Bên Tuần Bổ đã phái người đi điều tra chuyện này, nhưng đáng tiếc là đến hiện giờ vẫn chưa có tiến triển gì.

Tam Hoàng tử Tuyên Du ức hiếp dân lành, dựa vào thân phận hoàng tử của mình mà ngang ngược ở kinh thành, gieo họa cho không biết bao cô nương nhà lành, gã sớm đã bị người dân kinh thường ghét bỏ. Hiện giờ biết Tuyên Du chết thì trăm họ xả giận, tất cả như được rửa hận, nhà nhà vui mừng. Chình vì Tuyên Du kết thù oán với quá nhiều người, khiến không biết được là kẻ nào ra tay. Chỉ là trước đó vài ngày, Tuyên Du đã đánh vào mặt mũi của Tả Giang, đây là đối tượng nghi ngờ lớn nhất.

Tả Giang thì thật sự rất bất đắc dĩ, Tuyên Du vừa chết, Trần quý phi nghi ngờ hắn ra tay, đây là công khai tỏ thái độ bất mãn với bà ta. Trần quý phi làm người rất tàn nhẫn, khó mà không nghi ngờ hắn. Giờ đây hắn là người nổi nhất rồi, mỗi một hành động đều bị theo dõi, rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn ở một nơi bí mật nào đó, nên tất nhiên hắn làm sao dám làm gì thiếu suy nghĩ. Khoảng thời gian này hắn thật sự rất oan ức.

Những chuyện này trong kinh thành đều đã đến tai Tưởng Nguyễn, nàng cũng có chút run sợ. Mấy ngày nay nàng đều ở trong phủ Cẩm Anh Vương, Tiêu Thiều phái người đưa thư đến phủ Tướng quân, nói rằng Tưởng Nguyễn bị người bày kế, giờ đang ở phủ của hắn nghỉ ngơi. Bên ngoài là nói Tưởng Nguyễn đến phủ Tướng quân thăm vợ chồng Triệu Quang, từ trước đến nay phủ Cẩm Anh Vương có sự bảo mật cực tốt, hiện giờ chưa ai phát hiện.

Giờ phút này nàng nghe Thiên Trúc kể lại như vậy, Tưởng Nguyễn có chút suy tư trong lòng, giết hại hoàng tử trong kinh thành một cách công khai như vậy thì trừ người của Cẩm Y Vệ ra thì ai có thể làm được? Đây là thủ đoạn như lốc gió, dùng dao mổ trâu giết gà, đúng là tính cách của Tiêu Thiều. Ban đầu nàng cũng không có ý định tha cho một nhà Lang Trung và Tuyên Du, không ngờ Tiêu Thiều ra tay nhanh như vậy, không thể không nói hắn ra tay đã làm giảm bớt phiền toái đi rất nhiều, và cũng cực kỳ xả giận. Nhưng mà như vậy cũng sẽ khiến hắn gặp phiền phức?

Cẩm Nhất Cẩm Nhị, Cẩm Tam, Cẩm Tứ ngồi trên cái cây cách phòng của Tưởng Nguyễn không xa. Sau chuyện ở phủ Lang Trung, Tiêu Thiều đã ra lệnh phải cảnh giác, chỉ một Thiên Trúc không đủ. Tiêu Thiều phân phó, mấy ngày nay phải bảo vệ Tưởng Nguyễn thật tốt.

Hôm qua Cẩm Nhất Cẩm Nhị đến phủ Tam hoàng tử tàn sát không chừa một ai, thân là sát thủ, thực chất bên trong lại có chút khát máu. Hôm đó Tuyên Du lại do chính tay Tiêu Thiều tự mình giải quyết, 108 phát đao, có những đường đao vào tận xương, vậy mà tận đến đao cuối cùng mới khiến Tuyên Du tắt thở. Cẩm Y Vệ có rất nhiều thủ đoạn tra tấn người, chỉ là ánh mắt của Tiêu Thiều đêm qua quá lạnh rồi, khiến những ám vệ bên cạnh cũng phải kinh hãi.



Những năm gần đây Tiêu Thiều rất trầm tính, gần như rất khó thấy sát ý của hắn. Tuyên Du coi như được cảm nhân thủ đoạn đau đớn nhất trước khi chết, có thể chết trong tay Tiêu Thiều thật sự là rất đáng.

Cẩm Tam sờ sờ tóc. “Chủ nhân gọi Dạ Phong về rồi, muốn dùng vào chỗ nào?”

Kể từ ba năm trước, Dạ Phong bị điều đi Dịch Bảo Các, sau đó Tiêu Thiều không hề để ý đến hắn nữa. Mấy người họ cũng biết lần này Dạ Phong phạm phải sai lầm cực lớn. Thiến chút nữa khiến Thiếu phu nhân tương lai cùng Thiếu chủ xung đột thành như lửa với nước. Thiếu chủ không tức giận cạo đầu Dạ Phong là đã coi như rất nhân đạo rồi. Giờ lại bắt đầu dùng Dạ Phong, thật sự là rất kỳ quái.

Cẩm Tứ nhíu nhíu mày. “Cũng không biết! Dạ Phong quá đần.” Khuôn mặt của Cẩm Tam và Cẩm Tứ mặc dù giống như đúc, nhưng tính cách lại cách xa nhau vạn dặm, chỉ cần nhìn quần áo là cũng có thể dễ dàng phân biệt rõ. Cẩm Tam phong tình, Cẩm Tứ anh khí. Cẩm Tứ và Dạ Phong từ trước đến giờ không hợp nhau, tất nhiên không muốn Dạ Phong quay lại làm việc cho Tiêu Thiều.

Hai tay Cẩm Nhị chắp tay sau gáy, lười biếng nói. “Dạ Phong lại chiếm được chuyện tốt.”

“Chuyện gì?”

Cẩm Nhị cười cười. “Đi đến chỗ quý phi nương nương, đưa một lễ vật lớn.”

Điện Tư Mộng hôm nay có không khí rất kỳ quái, không giống ngày thường khói bay lượn lờ phấp phới, dịu dàng lưu luyến, hiện giờ có một chút gì đó ngột ngạt. Người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở vị trí chủ tọa cũng đang không thể kiên nhẫn được nữa mà buông quyển sách trên tay xuống.

“Nương nương, chiếc áo choàng hôm qua làm đã đưa tới rồi.” Cung nữ sợ sệt nói.

Điện Tư Y luôn ưu tiên đưa quần áo cho điện Tư Mộng, ai cũng biết vị Trần Quý Phi này được Thánh thượng rất cưng chiều, tất nhiên tay chân cũng nhanh nhẹn hơn. Hôm nay cũng như thế, cung nữ sau khi về tẩm điện thì thấy cái hộp thì sai người mang tới đây.

Nhìn chiếc hộp kia, sắc mặt Trần quý phi mới khá hơn chút, bảo cung nữ trình hộp lên, nhẹ nhàng mở ra. Đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng bà ta lại kêu “Aa!” lên một tiếng kinh sợ, chiếc hộp trên tay rơi xuống, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Có một đồ vật lăn lông lốc từ trong hộp ra, một đường lăn dài kéo theo màu đỏ thẫm.



Cung nữ và thái giám nhìn không rõ nên cúi đầu vào xem, nhìn xong thì thiếu chút nữa bay mất hồn vía. Thứ trong chiếc hộp kia không phải gì khác, chính là cái đầu mất tích mấy ngày trước của Tuyên Du!

Sự sợ hãi vẫn còn rõ nguyên trên khuôn mặt Tuyên Du, miếng thì há to, giống như nhận lấy cái chết trong sự đau đớn tột cùng. Vết chém ở cổ nhìn rất bén, toàn là máu, nhưng lạ thay trên mặt lại không hề bị vấy bẩn, giống như được lau chùi rồi. Ánh mắt Tuyên Du giờ đang trừng lên rất to, nhìn chăm chú vào Trần quý phi, sắc mặt bà ta đang tái đi, suýt chút nữa ngã gục xuống đất.

“Nương nương tha mạng!” Cung nữ kia tự biết đã phạm vào sai lầm rất lớn, vội vàng quỳ lạy dập đầu. Tất cả cung nữ trong điện Tư Mộng đồng loạt quỳ xuống, Trần quý phí hét lớn. “Lão Trần, lão Trần!!”

Trần công công vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy thứ ở trên sàn nhà thì cũng sợ hãi. Sau đó nhanh chóng đến cầm lấy đầu Tuyên Du để lại vào trong hộ, ông ta liếc mắt nhìn đám cung nữ. “Lùi ra ngoài!”

Các cung nữ lùi xuống chạy ra ngoài, Trần quý phi thở hổn hển, nhìn về phía Trần công công. “Lão Trần, là hắn! Nhất định là hắn!” Trong giọng nói mang theo sự hoảng loạn.

Trần công công là người của nhà mẹ đẻ Trần quý phi đưa vào, theo bà ta từ lúc mới nhập cung. Ông ta từ tiểu thái giám một đường lên tới công công, là tâm phúc của Trần quý phi. Chuyện hãm hại Tưởng Nguyễn, Trần công công cũng biết, mặc dù không đồng ý tình cảm của tiểu thư nhà mình với Tiêu Thiều, nhưng Trần công công cũng sẽ dọn dẹp chướng ngại đằng trước cho Trần quý phi.

Tưởng Nguyễn nếu giữ lại sẽ gây họa, Tiêu Thiều cũng không phải người hiền lành, nhìn vào chuyện hôm nay cũng có thể thấy rõ. Biết rõ Tuyên Du chết là do Tiêu Thiều ra tay, nhưng lại không ngờ hắn không thèm kiêng rè mà đưa thứ này đến đây, công khai mang đầu Tuyên Du đến trước mặt Trần quý phi! Đây là cảnh cáo hay là khiêu chiến??

Trần quý phi nhìn chằm chằm vào cái hộp Trần công công đang cầm trên tay, đột nhiên bà ta cười to rồi nói. “Hắn muốn đối đầu với ta? Bất chấp mọi thứ mà đối đầu với ta?” Bà ta cắn răng, vẻ điên dại trong ánh mắt cũng biến mất, quay về với dáng vẻ lạnh nhạt mà xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy sự đố kỵ như ngọn lửa đang cháy hừng hực nơi đáy mắt. Bà ta thấp giọng nói. “Được thôi! Hắn đã làm như này thì cũng đừng trách bổn cung vô tình. Bổn cung thật sự muốn nhìn xem hắn sẽ vì đứa con gái kia mà làm đến mức nào.”

Môi Trần công công hơi mím lại, nhưng cũng không nói gì cả, Trần quý phi nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói. “Đám cung nữ hôm nay, ông tự biết cách làm chứ?”

Đây là muốn giết người diệt khẩu, Trần công công cúi thấp người. “Vâng.”
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc