“Còn ngây ra đó làm cái gì! Nhanh đi mời thầy thuốc!” Tưởng Quyền vội vàng tiến lên, thấy dưới người Hạ Nghiên khắp nơi đều là máu, lúc đó cũng không quan tâm được thêm cái gì nữa, giơ tay lên liền tát Tưởng Nguyễn một bạt tai thật mạnh.
“CHÁT!!”
Âm thanh khiến mọi người nghe được đều kinh ngạc trong lòng, Tưởng Quyền ra tay rất mạnh, ngay lập tức nhìn thấy năm vết ngón tay xuất hiện rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn của Tưởng Nguyễn, trong nháy mắt đỏ sưng lên, khóe môi tràn ra một giọt máu.
Tưởng Quyền cũng giật mình, ông ta ra tay dưới sự tức giận, không ngờ rằng Tưởng Nguyễn lại đứng im, cứ như thế mà chịu một cái tát này. Trong mắt Hạ Kiều Kiều hiện lên một sự vui vẻ, Tuyên Ly nghe chuyện chạy tới nhưng lại đứng im cau mày.
Tưởng Nguyễn lấy ra chiếc khăn lâu đi vết máu bên khóe môi, sắc mặt thản nhiên nói. ‘‘Phụ thân đã bớt giận chưa?”
Ra tay động thủ ngay trước mặt người hoàng thất cho dù như thế nào cũng đều là bất kính, Tưởng Quyền nhất thời cứng họng, nhìn vào Hạ Nghiên hấp hối trên mặt đất, nhất thời trong lòng lại tức giận, chỉ thẳng vào mặt Tưởng Nguyễn mắng. “Nghiệt nữ, không ngờ tâm địa ngươi lại độc ác như thế. Ban ngày ban mặt lại dám mưu hại cả mẫu thân! Thật sự là táng tận lương tâm, mất hết lý trí!”
Hạ Thành đi theo sau lưng Tuyên Ly, nhìn thấy hình ảnh trước mặt tất nhiên cũng vô cùng vui vẻ khuây khỏa, trong lòng lão ta vốn đã hận Tưởng Nguyễn lúc trước tính toán đứa cháu đích tôn Hạ Tuấn của Hạ gia. Hôm nay thấy Tưởng Nguyễn xảy ra chuyện, tất nhiên cực kỳ vui mừng. Lại không hề quan tâm đến an nguy của con gái mình. Chẳng qua cảnh tượng như vậy, lại xảy ra ngay trước mặt Tuyên Ly, lão ta tất nhiên cũng muốn nói mấy câu khách khí, liền giả vờ khuyên nhủ. “Thông gia, Nguyễn nha đầu cũng không phải là cố ý, có lẽ là bên trong xảy ra hiểu lầm gì đó?”
“Đúng vậy.” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng mở miệng. “Phụ thân tại sao không hỏi mẫu thân xem, có trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, làm sao biết được là do ta cố ý đẩy mẫu thân ngã xuống. Chẳng qua nếu phụ thân còn chưa hết giận, ta vẫn vô cùng tình nguyện để cho phụ thân đánh thêm vài cái.”
Giọng nói của nàng không phân biệt được vui mừng tức giận, trong đôi mắt xinh đẹp ngay cả một chút cảm xúc dư thừa cũng không có, giống như một cái tát vừa chịu chỉ là ảo giác vậy. Hạ Kiều Kiều vốn định xem bộ dạng chật vật của Tưởng Nguyễn, lại không nghĩ rằng dù đã đến lúc này, Tưởng Nguyễn vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, trong lòng không khỏi âm thầm nghiến răng. Tuyên Ly tìm tòi nghiên cứu nhìn về hướng Tưởng Nguyễn, một nữ tử như vậy, vui mừng hay tức giận đều không lộ ra, có phải là quá đặc biệt hay không?
Tưởng Nguyễn vừa nói như vậy, hành động vừa rồi của Tưởng Quyền liền có vẻ vô cớ xuất binh, càng khiến cho trong lòng những kẻ dưới bên người Tuyên Ly tự đánh giá, vị đích nữ Tưởng gia này dù gì cũng là Hoằng An Quận chúa do Thái Hậu thân phong, tại sao địa vị trong phủ lại thấp như vậy? Nghe ý tứ của Tưởng Nguyễn, ngày thường đều là nơi trút giận cho Tưởng Quyền hay sao? Tưởng Quyền này không phải là đang đánh vào mặt mũi hoàng gia hay sao?
Tưởng Quyền tức giận, vốn còn muốn tát thêm một cái nữa, nhưng trước mặt bao nhiêu người lại không tiện xuống tay, chỉ có thể quát lên. “Còn dám nói nhiều!”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Phụ thân sao không hỏi mẫu thân xem? Khổ chủ không phải đang ở ngay trước mặt sao?”
Những nha hoàn bà tử nghe chuyện chạy tới đang muốn khiêng Hạ Nghiên đi, nghe vậy liền ngừng lại, trong lòng Hạ nghiên cũng thầm oán hận, lời nói này của Tưởng Nguyễn nói vô cùng khéo léo. Hạ Nghiên thường ngày mặt ngoài luôn hòa khí rộng lượng, tất nhiên chỉ có thể nói Tưởng Nguyên không phải là cố ý. Nhưng nếu nói ra, há chẳng phải là đưa bậc thang cho Tưởng Nguyễn bước xuống sao? Hạ Nghiên nghĩ tới đây, liền đau đớn rên rỉ hai tiếng. “Đau quá. ”
Vừa như vậy, nha hoàn bà tử cũng không dám đợi thêm, vội vàng mang Hạ Nghiên trở về phòng.
Tưởng Quyền thấy cảnh này, cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa, vội vàng theo sau. Người Hạ gia tất nhiên ước gì được xem náo nhiệt, Tuyên Ly cũng ở lại. Mọi người đều đông đủ rồi, Tưởng Nguyễn tất nhiên cũng sẽ không ởlại, lúc Thiên Trúc đi ngang qua Tưởng Nguyễn, nàng có chút lo âu nhìn thoáng qua vết thương trên mặt Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn nhìn nàng lắc đầu, Thiên Trúc chỉ có thể cúi đầu làm như không biết.
Đợi lúc mọi người đã tới phòng của Hạ Nghiên, trong phòng Hạ Nghiên, bà đỡ được mời tới đang ở bên trong, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thét chói tai của Hạ Nghiên, mọi người nghe được đều kinh hồn bạt vía. Nhị di nương nghe được chuyện này, mang theo Tưởng Lệ tới xem người khác gặp nạn, Tưởng Tố Tố và Hồng Anh cũng chạy tới. Tưởng Đan trái lại vẫn đóng cửa ở trong viện của mình chưa từng bước ra.
Hồng Anh nhìn thấy vết thương trên mặt Tưởng Nguyễn, lúc trước lại nghe được hạ nhân nói Tưởng Quyền đánh Tưởng Nguyễn, cũng không ngờ tới bị thương nặng như vậy, lại càng hoảng sợ. Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng sốt ruột của Tưởng Quyền, vội vàng đi tới nhẹ nhàng an ủi. Dưới sự an ủi của Hồng Anh, vẻ mặt của Tưởng Quyền tốt hơn một chút, nhưng ánh mắt hướng về trong phòng vẫn vô cùng lo lắng. Dù sao cũng là nữ nhân ông ta thật lòng yêu thương, cho nên sự đau lòng nóng vội này cũng không phải giả vờ.
Tưởng Tố Tố tự nhiên cũng tức giận vô cùng, những ngày này nhìn vào mặc dù tính tình có vẻ đã thu liễm rất nhiều, nhìn thấy Tưởng Nguyễn cũng không làm giống Tưởng Quyền trực tiếp giáng xuống một cái tát, nhưng trong ánh mắt lại là sự ác độc và oán hận tột cùng.
Tưởng Lệ và Nhị di nương là vui mừng nhất, Tưởng Lệ nói với Tưởng Nguyễn. “Đại tỷ, tỷ sao có thể đẩy mẫu thân như vậy? Nếu như đệ đệ mất đi rồi, mẫu thân sẽ đau lòng đến mức nào chứ.”
Tưởng Quyển vừa nghe thấy lời này, sự phẫn nộ đối với Tưởng Nguyễn lại nhiều thêm mấy phần. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, bà đỡ vẻ mặt mệt mỏi đi ra, Lâm Lang cùng Phỉ Thúy nhìn thấy Tưởng Quyền, không nói lời nào liền lập tức song song quỳ xuống, khóc nói. “Lão gia, phu nhân sinh non rồi.”
Tưởng Quyền như bị sét đánh, lui về phía sau hai bước, hoảng hốt nói. “Cái gì?”
Bà đỡ kia cũng áy náy lắc đầu. “Đại nhân, lão thân thật sự bất lực, là một tiểu thiếu gia.’’
Tưởng Quyền quay đầu lại, căm tức nhìn Tưởng Nguyễn, đột nhiên giơ tay lên, muốn mạnh mẽ giáng xuống thêm một lần nữa, trong miệng gầm lên nói. “Ngươi đồ phản nghịch, sát hại huynh đệ trong nhà!”
“CHÁT~!!” một tiếng, lần này không đánh trúng mặt của Tưởng Nguyễn, Thiên Trúc không thể ra tay, cuối cùng chỉ có thể lấy mình chặn trước người Tưởng Nguyễn, thay Tưởng Nguyễn chịu một cái tát kia.
Tưởng Quyền giận dữ. “Ngươi là cái thá gì! Người đâu, đem tên điêu nô này mang xuống đánh tới chết cho ta!”
“Đủ rồi đấy.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng mở miệng. “Phụ thân, chuyện này còn chưa rõ ràng, người liền muốn xem mạng người như cỏ rác ngay trước mặt Bát điện hạ hay sao?”
Nàng nói đến Tuyên Ly vào ngay lúc này, Tuyên Ly tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mà thứ Tuyên Ly coi trọng nhất chính là thanh danh, trước mắt chỉ có thể làm một người nhìn rõ mọi việc, nói. “Không sai, Tưởng đại nhân vẫn là tra rõ mọi chuyện rồi hãy quyết định thì tốt hơn.’’
“Đại tỷ còn muốn nói gì nữa đây?” Tưởng Tố Tố trừng to mắt, hôm nay ả càng thêm xinh đẹp hơn so với lúc trước, cũng thông minh hơn nhiều so với trước đây, không hề chỉ biết sử dụng sắc đẹp của mình, hốc mắt ả đỏ bừng, dường như đang cố nên nước mắt, mà giọng nói cuối cùng cũng nghẹn ngào, nói. “Đại tỷ chẳng lẽ muốn nói, mẫu thân tự tay giết chết cốt nhục trong bụng của mình sao?”
Tưởng Nguyễn hỏi lại. “Chuyện này lại có gì mà không được chứ?”
“Lão gia...” Hạ Nghiên lại được nha hoàn đỡ chậm rãi đi ra, cả người bà ta lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vừa mới thay một bộ y phục sạch sẽ màu trắng, càng khiến cho cho cả người hiện ra vẻ tiều tụy vô cùng. Nàng nhìn thấy Tưởng Quyền, chậm rãi quỳ xuống.
“Nghiên, nàng làm cái gì vậy!” Tưởng Quyền bước nhanh về phía trước, đỡ bà ta dậy tựa vào trong lòng mình.
Hạ Nghiên nhìn Tưởng Nguyễn, đau thương bật khóc lên. “Lão gia, thiếp thân kể từ khi gả vào phủ, sau khi tỷ tỷ qua đời, tự thấy bản thân đã khai hoa tán diệp vì cái nhà này, chưa từng làm chuyện gì thất đức. Sau khi Nguyễn nương trở về, thiếp thân cũng là thành tâm đối đãi, lúc nào cũng sợ hãi có chỗ nào làm chưa chu toàn. Thiếp thân tự biết mẹ kế khó làm, từ trước đến nay luôn cẩn thận hành động, không ngờ...”
Bà ta lau nước mắt đi, giọng căm hận nói. “Nếu nói là chuyện khác thiếp thân có thể nhịn, nhưng từ xưa đến nay đứa bé đều là điểm chí mạng của thiếp thân. Nguyễn Nương phạm sai lầm, thiếp thân có thể tha thứ, đứa bé trong bụng thiếp thân lại không thể tha thứ. Vốn là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng Nguyễn nương lại còn muốn bôi nhọ thiếp thân, thiếp thân thật sự không thể chịu nổi nữa. Nếu như hôm nay đã có điện hạ ở đây, cầu điện hạ và lão gia làm chủ cho thiếp thân, thay đứa trẻ chết oan của thiếp thân đòi lại công đạo!” Nàng gào khóc lên. ‘‘Lão gia, đó là con trai của chúng ta!”
Hạ Thành cũng tràn đầy tức giận. “Ông thông gia, con gái ta đang tốt lành gả vào phủ của các ngươi, không nghĩ lại có ngày hôm nay. Nếu đã như vậy, nếu như hôm nay ngươi không thể đòi lại công đạo thị phi, ta liền đón Nghiên Nhi về, Hạ Hầu phủ cũng không phải là không nuôi nổi Nghiên Nhi!”
“Đúng vậy, em chồng là người tốt biết bao chứ.” Thân Nhu cũng châm ngòi thổi gió. “Ông trời thương xót, ngay cả đứa bécũng đã mất rồi, trở về nương biết được chuyện này, không biết sẽ thương tâm biết bao nhiêu. Lão gia nhà chúng ta còn nói, qua vài ngày nữa là được làm cữu cữu rồi, ai ngờ, haizz.’’
Hạ Kiều Kiều cũng là sợ thiên hạ không đủ loạn, nói. “Không nghĩ tới Tưởng đại tiểu thư lại là một người như vậy, quy củ của Tưởng phủ đều mất hết rồi sao. Người trong Hạ phủ đều biết, nữ tử tất cả đều phải hiếu kính với mẫu thân, chuyện mưu hại mẹ cả như vậy, cho dù là cả Đại Cẩm triều có tìm cũng không ra cái thứ hai đâu.’’
Tưởng Quyền nhìn thấy Hạ Nghiên như thế vốn là vô cùng đau lòng, đợi đến lúc nghe được những lời lên án công khai càng thêm nhức đầu, chỉ hận không thể bóp chết Tưởng Nguyễn ngay lúc Triệu Mi sinh nàng ra. Lúc này mới gây ra tai họa như thế này cho Tưởng gia. Vừa nghĩ tới đứa bé trai không thể ra đời kia, Tưởng Quyền càng thêm đau lòng không thôi.
Tưởng Tố Tố cúi đầu sụt sùi khóc, Tưởng Lệ còn muốn nói chuyện, bị Nhị di nương kéo một cái, cũng im lặng.
Hồng Anh vốn tưởng rằng Hạ Nghiên không dùng lụa vải kia sẽ không bị sinh non. Giờ lại nghe được tin Hạ Nghiên sinh non, ngoài mừng rỡ còn có sự hồ nghi, không hiểu được ngọn nguồn xảy ra mọi chuyện.
Tuyên Ly nhìn về phía Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Nếu như mẫu thân đã luôn miệng muốn đòi công đạo. Được! Vậy bản Quận chúa liền đòi lại một công đạo cho mẫu thân vậy.’’