Mấy ngày trong phủ cứ thế trôi qua, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả, hằng ngày Thái hậu vẫn ban thưởng hết cái này đến cái khác đưa về Tưởng phủ, mà cũng không ai dám dòm ngó. Tưởng Siêu thì bận đi ra ngoài giải quyết việc với Tuyên Ly, từ lúc Tưởng Nguyễn về phủ chưa gặp bao giờ. Tưởng Quyền cũng không tìm người con gái là nàng để nói chuyện. Lộ Châu thăm dò được mấy ngày nay Tưởng Đan chưa từng bước ra khỏi viện, tính tình càng hướng nội hơn. Tưởng lão phu nhân bắt đầu có những biểu hiện suy yếu của tuổi già, ngày Tưởng Nguyễn trở về phủ bà có gọi nàng đến tâm sự kể chuyện quá khứ, nhưng chỉ một lúc là đã mệt mỏi.
Hạ Nghiên mang thai được gần bốn tháng, tất nhiên được chăm sóc rất cẩn thận. Ở kiếp trước, đứa bé trong bụng Hạ Nghiên cũng không sinh ra được, ngay khi chỉ còn một tháng đã đẻ non. Lúc điều tra ra là do ngũ di nương Hồng Anh động tay động chân, Tưởng Quyền giận dữ, tống Hồng Anh nhốt vào phòng chứa củi, Hồng Anh lại tìm một sợi dây mà treo cổ tự tử, chết trong phòng chứa củi.
Giờ nghĩ lại, trong chuyện này có nhiều điều cần nghi ngờ. Mặc dù Hồng Anh hoàn toàn có khả năng sẽ ra tay, nhưng tự thắt cổ thì nàng ta còn chưa dám. Tưởng Nguyễn men theo dấu vết ở kiếp trước, thai nhi của Hạ Nghiên không giữ được, vậy Hồng Anh…
Nàng rất tò mò, có thật là Hồng Anh ra tay hãm hại hay không?
Nghĩ ngợi, Liên Kiều vén rèm lên, nói. “Tiểu thư, ngũ di nương đến.”
Tưởng Nguyễn nhíu mày, Hồng Anh cũng hành động nhanh thật.
Sai người đón Hồng Anh vào, quần áo của Hồng Anh tinh xảo hơn so với ba năm trước, mặc dù vẫn không lộ rõ vẻ lộng lẫy, nhưng chất vải hay trang sức thì cái gì cũng là đồ tốt. Xem ra ba năm nay, Tưởng Quyền đối xử với Hồng Anh rất tốt. Nghĩ cũng đúng, kiếp trước lúc nàng vừa mới trở về Tưởng phủ cũng là khoảng thời gian này. Lúc đó địa vị của Hồng Anh và Hạ Nghiên đã ngang nhau rồi. Hiện tại Hạ Nghiên là người đã mang thai, thế nên Hồng Anh lại dễ dàng được Tưởng Quyền sủng ái.
Hồng Anh cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống đối diện Tưởng Nguyễn. Ba năm nay quả thật nàng rất được lòng Tưởng Quyền. Tất cả những việc mà Hạ Nghiên làm đối với nàng trước đó đã khiến Tưởng Quyền và Hạ Nghiên có chút mâu thuẫn rạn nứt. Thế nên hai người thỉnh thoảng mới chung phòng, Hồng Anh thừa dịp cơ hội đó đã xem vào giữa, càng ngày càng được Tưởng Quyền yêu thương. Ai ngờ Hạ Nghiên vẫn mang thai!
Cũng may Tưởng Nguyễn đã trở về, Hồng Anh luôn luôn có một sự kính nể và sợ hãi khó hiểu đối với Tưởng Nguyễn. Kể từ ba năm trước, những thủ đoạn lợi hại của đại tiểu thư bề ngoài nhìn dịu dàng đã khiến nàng muốn lôi kéo. Giờ đây thực tế đã chứng minh ánh mắt nhìn người của nàng không hề sai. Tưởng Nguyễn được Ý Đức Thái hậu coi trọng, Tưởng Tín Chi lại từng bước thăng chức, Triệu Quang cũng được coi trọng, Tưởng Nguyễn có danh hiệu Quận chúa. Bằng những thủ đoạn này thì trong phủ không phải thiên hạ của nàng sao?
Nghĩ đến đây, Hồng Anh tỏ ra kính cẩn, nàng hành lễ nói. “Tiện thiếp bái kiến Quận chúa.”
“Di nương cần gì phải đa lễ.” Tưởng Nguyễn cầm tách trà bên cạnh lên. “Di nương và ta đều là người một nhà, không cần nghi thức quá xã giao.” Nàng mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt. “Thấm thoát ba năm, di nương sống có vẻ cũng rất thuận lợi.”
“Đều nhờ phúc khí của đại tiểu thư.” Hồng Anh cười nói. “Đại tiểu thư mới là người có đại cát.”
Tưởng Nguyễn cười và nói chuyện với nàng, không lâu sau, quả nhiên Hồng Anh thử dò xét. hỏi. “Đại tiểu thư chắc cũng biết chuyện phu nhân mang thai đúng không?
“Phụ thân có thêm con. Làm gì có ai trong phủ không biết? Nguyễn nương tất nhiên cũng không phải tai điếc mắt mù.” Trong giọng nói của Tưởng Nguyễn có sự châm biếm, khóe mắt Hồng Anh hơi giật giật. Ý đồ của nàng giống như bị đè xuống, vẻ mặt lại xuất hiện sự buồn bã. “Nói ra mong tiểu thư đừng chê cười, đây chính là chuyện khiến tiện thiếp lo lắng.”
“Ồ? Di nương có gì mà phải lo lắng?” Tưởng Nguyễn cười nói.
“Tiện thiếp cũng coi như là người thân thiết với đại tiểu thư, nên cũng nhìn sự việc theo hướng khác. Phu nhân có thai tất nhiên là chuyện tốt, nhưng mấy năm nay bởi vì được lão gia yêu thương, phu nhân chỉ chăm chăm đợi thiếp mắc lỗi. Nếu giờ sinh ra một tiểu thiếu gia, không chừng sẽ đè ép tiện thiếp.” Vẻ mặt Hồng Anh hoảng sợ, dáng vẻ như rất lo lắng.
“Di nương đừng nghĩ nhiều.” Tưởng Nguyễn mỉm cười an ủi nàng. “Mẫu thân có tấm lòng từ bi, sao có thể đi kiếm chuyện với di nương? Hơn nữa phụ thân cũng chắc chắn không mặc kệ di nương. Nếu như di nương có chút tủi thân thì phụ thân sẽ không chịu bỏ qua cho mẫu thân.”
Hồng Anh lấy khăn tay ra lau mắt, giống như thật sự có nước mắt chảy ra, cười khổ nói. “Được lão gia yêu thương chính là phúc khí của tiện thiếp. Nhưng nữ nhân sinh con, nguy hiểm vạn lần, như bước một chân vào âm phủ. Lời này rất khó nghe nhưng nhỡ đâu lúc đó phu nhân xảy ra chuyện gì sẽ đổ lên người thiếp. Tiện thiếp biết phải thanh minh như thế nào? Chỉ sợ có nói gì cũng không thể giải oan cho chính mình. Tiện thiếp chỉ có một thân một mình sống ở Tưởng phủ, nếu thật sự bị áp cái tội gì đó, sợ là ngay cả chết cũng chưa chắc được toàn thây.”
Tưởng Nguyễn im lặng nhìn Hồng Anh. Chưa cần biết trong lời nói này của Hồng Anh có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng chắc chắn nàng là người thông minh, đã nghĩ đến chuyện này. Nhưng nếu đã nghĩ được đến như vậy thì tại sao kiếp trước lại phát sinh việc đó? Tưởng Nguyễn cũng không tin ở kiếp trước, Hồng Anh hãm hại Hạ Nghiên đẻ non.
Sự thật là Hồng Anh làm một người vô cùng cẩn thận và thông minh, rất biết xem thời thế, nếu có nguy hiểm thì nàng sẽ không làm gì ảnh hưởng cả. Đã như vậy thì chuyển đẻ non là do Hạ Nghiên áp đặt tội danh lên người Hồng Anh. Nhưng mà ở kiếp trước, đứa con của Hạ Nghiên tại sao lại sảy mất?
Mặc dù trong đầu liên tục suy nghĩ, nhưng Tưởng Nguyễn vẫn nở một nụ cười với Hồng Anh. “Những lời này của di nương quả thật có chút đáng sợ, hiện giờ trong phủ ai cũng che chở cái bụng của phu nhân, di nương sợ cái gì? Nguyễn nương cảm thấy chuyện cần thiết hiện tại là di nương cũng cần có một đứa trẻ trong bụng giống như mẫu thân. Lấy đứa trẻ làm bùa hộ mệnh cho mình.”
Nàng là một thiếu nữ chưa xuất giá, nhưng lại thảo luận chuyện con cái với một di nương trong phủ, không có chút xấu hổ nào cả, nói chuyện tự nhiên như đang bàn đến chuyện cơm nước bình thường. Trong nội tâm Hồng Anh có chút khiếp sợ, nhưng mà mặt vẫn hơi đỏ lên, nàng nói. “Đại tiểu thư, không phải là tiện thiếp không muốn, mà là…mà là…”
Cô nương xuất thân từ thanh lâu, chắc chắn phải dùng một loại thuốc, thuốc đó khiến cho bản thân họ trắng trẻo mịn màng, đồng thời khiến cho cơ thể họ tỏa ra một mùi thơm lạ lùng, đây chính là thủ đoạn của các cô nương để lấy lòng khách. Nhưng mà thuốc đó cũng có tác dụng phụ, đó là sẽ khiến họ không thể có thai.
Lúc trước, khi Hồng Anh vào phủ, thật ra chỉ muốn lấy được sự sủng ái của Tưởng Quyền, được Tưởng Quyền nâng trong lòng bàn tay. Nàng đã làm được, nhưng mà khi sống càng lâu ở trong phủ, nguyện vọng có một đứa con càng mãnh liệt. Sự yêu thích của nam nhân không hề đáng tin, nhưng nếu có một đứa bé, mà là con trai thì địa vị của nàng cũng sẽ khác. Nàng không mong áp đảo được Hạ Nghiên, bởi vì sau lưng Hạ Nghiên còn có Hạ phủ. Nhưng phải để Tưởng Quyền đối xử công bằng giữa Hạ Nghiên và nàng là tốt rồi.
Mỗi lần Tưởng Quyền ngủ lại ở trong phòng nàng, Hạ Nghiên cũng sẽ để Lý ma ma mang một bát canh đến và nhìn nàng uống hết. Mỗi lần Lý ma ma rời đi, nàng đều móc họng nôn toàn bộ súp ra. Mặc dù vậy, vì khi còn trẻ, ở thanh lâu đã dùng thuốc quá nhiều, nàng từng lén đi hỏi đại phu, đại phu nói sợ rằng nàng khó có thể có con.
Nghi ngờ việc không thể mang thai như một cái gai trong lòng nàng, giờ nhìn Hạ Nghiên lại tiếp tục có con, chẳng lẽ bao nhiêu cố gắng của nàng đều đổ xuống sông xuống biển? Nàng không cam lòng.
Nhưng mà có thể có cách gì sao? Nàng luôn tự hỏi bản thân.
Tưởng Nguyễn nâng chén trà, từ từ nhấp một ngụm, nói bình tĩnh. “Nhưng vì sao lại nghĩ rằng không thể? Trên đời này, không có nữ nhân nào không thể không có con cả.”
Hồng Anh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nguyễn. “Ý của đại tiểu thư là gì?”
Tưởng Nguyễn nhìn nàng đầy cảm thông. “Cần làm gì nhỉ? Ngũ di nương, Nguyễn nương cũng rất thông cảm cho người. Nhưng mà muốn sống yên bình trong phủ thì người cần có một đứa bé. Di nương hiểu chưa? Nếu người muốn có con, vậy nhất định sẽ có con.”
Hồng Anh run rẩy trong chốc lát mới có thể ngẫm nghĩ lời Tưởng Nguyễn, lập tức bàng hoàng, không thể tin nổi thiếu nữ đang đứng trước mặt nàng. “Đại tiểu thư…”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Dù sao cũng là di nương sinh con, Nguyễn nương cũng không có quyền nhúng tay vào.”
Trong đầu Hồng Anh đang rối như tơ vò, hàm ý trong lời nói của Tưởng Nguyễn đã thoáng để lộ ý tứ. Di hoa tiếp mộc! (Một trong ba mươi sáu kế của Trung Quốc, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.)
Nếu chuyện này thành công, thì vị trí của nàng trong phủ sẽ khác một trời một vực. Có lẽ đây là một nguy hiểm rất lớn, nếu bị phát hiện thì chính là tội làm hỗn loạn dòng dõi, loạn côn đánh chết. Nàng khiếp sợ nhìn Tưởng Nguyễn nói như mây trôi nước chảy, cảm thấy khó có thể tưởng tượng. Tưởng Nguyễn cũng là con gái của Tưởng phủ, vậy sao lại đưa ra chủ ý dùng huyết thống người khác để kế thừa địa vị Tưởng phủ?
Nàng…có từng xem mình là người nhà họ Tưởng hay không?
Hồng Anh im bặt nhìn chằm chằm, không thể nghĩ được bất cứ việc gì. Lời nói của Tưởng Nguyễn mặc dù khiến người khác sợ hãi nhưng rất khiến người khác phải suy nghĩ. Chỉ là chưa thể quyết định ngay lập tức, nàng đành vội vã nói. “Đại tiểu thư nói…tiện thiếp…nghe hiểu. Tiện thiếp nhớ ra một số việc cần làm, giờ không làm phiền đại tiểu thư nữa.”
Tưởng Nguyễn cũng không giữ lại, cười nói. “Di nương suy nghĩ thật kỹ nhé, không cần gấp gáp, chỉ cần…trước khi mẫu thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn là được.
Hồng Anh nghe lời này xong, tim đập mạnh thịch một cái, không ở lại nữa, vội vã dẫn nha hoàn về viện của mình.
Liên Kiều nhìn nàng hấp tấp như bị đuổi, đẩy cửa đi vào. “Ngũ di nương sao lại sợ hãi vậy?”
Bạch Chỉ lặng lẽ đứng nghiêm một bên không nói, Liên Kiều sờ lỗ mũi. “Chắc là bị thần thái của tiểu thư làm hoảng sợ.”