Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 447 - Chương 447

Trước Sau

break
Thẩm Y Y tới công ty, lần này tiền sảnh không còn ngăn cô nữa, vui vẻ gật đầu chào hỏi cô.

Thẩm Y Y một đường đi thang máy đến văn phòng của Lý Thâm, thư ký Vi Luân đang cầm văn kiện muốn đến văn phòng Lý Thâm báo cáo công việc, nhìn thấy Thẩm Y Y tới vội vàng gọi một tiếng: “Thẩm tổng!”

Thẩm Y Y cười đáp lại, chỉ văn phòng của Lý Thâm: “Anh ấy có ở đây?”

“Lý tổng có ở đây.” Vi Luân vội đáp, nghiêng người để Thẩm Y Y vào.

Lúc Thẩm Y Y đặt tay lên nắm cửa, quay đầu vươn tay về phía Vi Luân: “Văn kiện này có phải rất gấp không?”

Quả thực trên tay Vi Luân có văn kiện cần Lý Thâm ký gấp, đụng phải Thẩm Y Y đang do dự có nên vào không, không ngờ Thẩm Y Y lại chủ động hỏi, vội vàng đưa văn kiện tới trước mặt Thẩm Y Y, cảm kích nói: “Vậy thì cảm ơn Thẩm tổng!”

“Không có gì.” Thẩm Y Y nói xong, gõ cửa, đợi bên trong truyền tới tiếng vào, cô mới đẩy cửa vào.

Vi Luân quay về văn phòng của mình, thư ký mới tới bên cạnh ghé tới: “Anh Vi, đó chính là bà chủ của chúng ta?”

“Ừm!”

“Trông chị ấy rất dễ nói chuyện!” Thư ký mới tới nói.

“Quả thực chị ấy dễ nói chuyện hơn Lý tổng!” Vi Luân gật đầu nói: “Nhưng cho dù cậu chọc Lý tổng, cũng đừng chọc chị ấy!”

Thư Ký mới tới nghi hoặc.

Vi Luân ghé sát tới đồng nghiệp mới tới: “Cậu chọc Lý tổng, Lý tổng chưa chắc sẽ so đo với cậu, cậu chọc Thẩm tổng, Thẩm tổng cũng chưa chắc so đo với cậu, nhưng, Lý tổng chắc chắn sẽ so đo với cậu!”

Thư ký mới tới:???

Lúc Thẩm Y Y vào, Lý Thâm đang gọi điện thoại, cô sợ quấy rầy tới anh, cầm văn kiện nhẹ nhàng đặt lên bàn, Lý Thâm liếc mắt, trực tiếp cầm văn kiện, lật xem hai trang, ký soàn soạt tên mình lên trên.

Thẩm Y Y đợi anh ký xong, bèn rút lại, cầm ra ngoài cho Vĩ Luân, quay người quay lại nghe thấy Lý Thâm thiếu kiên nhẫn hỏi: “Thằng nhóc thối, con có thể có chuyện gì nói thẳng không? Còn nói nhảm nữa cha cúp!”

Thẩm Y Y và Lý Thâm nhìn nhau, một giây sau có thể tay nhanh hơn não, ấn vào phím loa ngoài của điện thoại, bên trong truyền ra tiếng tức giận của thằng hai nhà cô: “Cha, cha quá đáng quá rồi đó? Con là con trai cha, quan tâm hai câu sức khỏe của cha, bảo cha đừng uống nhiều rượu, đừng liều mạng làm việc như thế, bảo cha nghỉ ngơi đàng hoàng thì làm sao? Cha không quan tâm con đã đành, cha còn…”

“Cái bộ dạng nhu nhược này của con là ăn không no mặc không ấm, hay là bị thương rồi?” Không đợi Nhị Bảo nói hết, Lý Thâm hỏi ngược lại.

Nhị Bảo nghẹn lời, càng tức giận: “Cha, con còn không kiên nhẫn! Cha không kiên nhẫn! Cha không kiên nhẫn con còn không muốn nói đó, nếu không phải mẹ con vắng nhà, con mới không thèm gọi điện thoại cho cha…”

“Khụ!” Thẩm Y Y ho một tiếng, lườm Lý Thâm một cái, gọi một tiếng Nhị Bảo.

“Mẹ?” Nhị Bảo lập tức nghe ra giọng của mẹ cậu, kinh hỉ nói: “Mẹ, mẹ từ quê về rồi?”

“Vừa về tới.” Thẩm Y Y nói: “Tới thăm cha con, vừa hay con gọi điện thoại về.”

Nhị Bảo hừ một tiếng: “Vậy lần này con gọi điện cũng không tính là lãng phí!”

“Lý Yến Khải!” Giọng nói Lý Thâm mang theo cảnh cáo: “Nói chuyện chú ý chút, nếu không tới tết con về cẩn thận chút!”



“Đó là chuyện đến tết, có bản lĩnh bây giờ cha tới đánh con đi.” Nhị Bảo có chỗ dựa không sợ, khiêu khích uy nghiêm của cha cậu.

Lý Thâm cười lạnh một tiếng.

“Được rồi, Nhị Bảo.” Thẩm Y y tiếp lời: “Con đừng quá ngang ngược, cẩn thận quay về thật sự chịu không nổi, tới lúc đó mẹ không bảo vệ con đâu!”

Nhị Bảo hey một tiếng, quyết đoán bỏ qua chủ đề này, hưng phấn nói: “Mẹ, con nói cho mẹ biết một tin tốt! Con lên chức chính liên rồi!”

“Thật sao?” Thẩm Y Y khẽ trừng to mắt, gương mặt lộ ra kinh hỉ.

“Thật đó!” Nhị Bảo giương giương đắc ý: “Còn là chức chính liên trẻ nhất trong lịch sử doanh địa!”

Nhị Bảo tốt nghiệp trường quân đội chính quy, học chuyên ngành chỉ huy và hàng không, vừa tốt nghiệp đã được trao tặng danh hiệu trung úy không quân, nhậm chức phó liên không quân, tới bây giờ đã hai năm rồi, tính ra cũng có thể thăng làm chính liên rồi.

Khóe miệng Thẩm Y Y bất giác nhếch lên, nhìn thấy khóe miệng lý Thâm cũng cong lên, mở miệng nói với Nhị Bảo: “Nhị Bảo, cha con cười rồi!”

Nụ cười của Lý Thâm tắt lụi, liếc nhìn vợ anh một cái.

Thẩm Y Y hất cằm, rất là ghét bỏ, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, sao phải cự nự như vậy?

Lý Thâm vươn tay, kéo cô tới, Thẩm Y Y bị ép ngồi lên đùi của anh.

“Cha con cười rồi? Ông ấy cười cái gì? Không phải là cười nhạo con chứ? Không đúng, chắc chắn không phải! Vậy tức là kiêu ngạo vì con rồi!” Nhị Bảo ở đầu bên kia chìm đắm vào chuyện mẹ cậu nói cha cậu cười, vốn không chú ý tới tiếng kinh hô nhỏ bé của mẹ cậu, ồn ào nói: “Cha, con biết bây giờ cha rất sùng bái con, trực tiếp nói với con là được rồi, con sẽ không cười nhạo cha!”

Lý Thâm căn bản không nghe, dĩ nhiên cũng không trả lời.

Thẩm Y Y còn chút tỉnh táo, chỉ là môi của cô bị chặn lại, không lên tiếng được.

Thẩm Y Y: “…” Tuy hơn nửa tháng không gặp, nhưng cũng không cần háo sắc như vậy chứ?

Nhị Bảo nói cả buổi phát hiện đầu bên kia điện thoại đã im ắng rất lâu, alo mấy tiếng, lại gọi mấy tiếng mẹ, hoài nghi có phải tín hiệu không ổn không.

Cuối cùng Thẩm Y Y cũng đáp lời, giọng nói có hơi hổn hển: “Đây!”

Nhị Bảo không nghĩ nhiều, lẩm bẩm nói: “Mẹ, chúng ta đã mấy tháng không gặp nhau rồi nhỉ? Trước đây mẹ đi cùng Tiểu Bối tới tỉnh Quảng thi đấu, sao không thuận đường tới thăm con? Bên đó gần chỗ con như thế!”

Nơi đóng quân của Nhị Bảo ở tỉnh Quảng.

“Không phải cố ý không đi thăm con.” Thẩm Y Y đẩy bàn tay tà ác của Lý Thâm ra, giải thích nói: “Khi đó Tiểu Bối phải quay về thi, Tiểu Bảo cũng sắp thi đại học, nên không tới được.”

“Vậy bây giờ hai em ấy đều thi xong rồi, mẹ có muốn tới thăm con không?” Nhị Bảo ầm ĩ: “Tiện đường tới chơi một chút!”

Không đợi Thẩm Y Y nói chuyện, Lý Thâm liền đen mặt, lại thêm một đứa giành vợ của anh!

“Nói với nó là không đi!” Lý Thâm ở bên tai Thẩm Y Y nói.

“Cha!” Lần này thính lực của Nhị Bảo rất thính, tức giận quát: “Có phải cha nói với mẹ không để mẹ tới không? Con nói cha biết, con nghe thấy rồi!”

“Cha sợ con nghe thấy?” Lý Thâm cười lạnh: “Cha không cho vợ cha đi, con có thể như thế nào?”



“Bà ấy là mẹ con!”

“Là vợ của cha sau mới là mẹ của con!”

Nhị Bảo: “…”

Thẩm Y Y: “…” Tuyệt rồi hai cha con này!

“Được rồi.” Thẩm Y Y đẩy vai Lý Thâm một cái, nói kế hoạch xuất ngoại với Nhị Bảo: “Đợi quay về mẹ xem thử dành được mấy ngày đi thăm con?”

“Xuất ngoại ạ.” Nhị Bảo nghe vậy, u oán nói: “Con chưa từng xuất ngoại chơi bao giờ!”

“Trách ai?” Lý Thâm vẫn hất nước lạnh: “Đường con tự chọn!”

Nhị Bảo: “…” Người cha thối này!

“Hừ, nhưng con không hối hận đã chọn con đường này!” Nhị Bảo hừ một tiếng, ngó lơ cha cậu, cao giọng gọi mẹ cậu: “Mẹ, vậy nếu không có gì thì cúp trước nhé, con phải đi huấn luyện rồi!”

“Đi đi, bye bye.” Thẩm Y Y nói, đợi cúp điện thoại, oán trách trừng Lý Thâm: “Anh đã mấy tuổi rồi, còn ấu trĩ như vậy!”

Lý Thâm không quan tâm, ôm eo cô hôn xuống đỉnh đầu cô một cái.

Thẩm Y Y không còn dây dưa trong chuyện này nữa, nói với anh chuyện về nhà.

Nói một số việc công trước, sau đó lại nói một số việc tư, lấy hình chụp cho anh xem: “Nhà bếp của nhà chúng ta, bây giờ sống ở bên trong không cảm thấy, nhưng lần này quay về cảm thấy nhỏ đi rồi…Cổng lớn nhà chúng ta đã rất cũ rồi, lần này về em bảo người thay nó đi, lúc thay xuống chụp tấm ảnh…Tấm này là hình mặt trời mọc chụp được lúc năm giờ hơn, nhìn thấy tấm hình này em liền nhớ tới lúc anh còn chưa đến đội vận chuyển, anh phải dậy sớm đi làm, sau đó em cùng anh dậy nấu bữa sáng…”

Thẩm Y Y luyên thuyên, Lý Thâm nghiêm túc nghe, thường xuyên phụ họa vài câu.

Cuối cùng, nói tới chuyện xuất ngoại: “Kế hoạch là một tuần sau xuất phát, ở khoảng nửa tháng sẽ về!”

Lý thâm bức bối, vợ anh anh một tháng không gặp được mấy ngày, toàn cùng đám con nít này đi này đi kia!

Thẩm Y Y chọc chọc vào mặt anh: “Hay là anh cũng đi cùng? Nói ra chúng ta chưa từng cùng nhau xuất ngoại bao giờ!”

Lý Thâm cũng muốn, chỉ là –

“Không phải em quay về rồi sao? Công việc em có thể san sẻ giúp anh, làm trước một số hạng mục quan trọng, hạng mục không quan trọng đẩy ra sau…chúng ta tuyển nhiều người như thế, không thể không có chúng ta thì không thể vận hành chứ?” Thẩm Y Y thuyết phục anh.

Lại thấy Lý Thâm mỉm cười: “Lúc các em về quê, anh đã sắp xếp xong công việc của nửa tháng sau rồi.”

Thẩm Y Y:???

Nhìn vào mắt của anh: “Cho nên anh đã sớm trù hoạch, muốn cùng xuất ngoại chơi?”

Lý Thâm không cho ý kiến, vốn dĩ anh không định đi, chỉ là khoảng thời gian vợ anh về quê, anh độc thủ phòng trống, anh cũng nghĩ thông rồi, kiếm ít một chút thì kiếm ít một chút, anh không thể cứ mỗi người một ngả với vợ anh được.

Thẩm Y Y: “…” Tức giận lại buồn cười.
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc