Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 443 - Chương 443

Trước Sau

break
Bên phía Thẩm Y Y, vừa ra khỏi nhà liền đi đến nhà Hà Hải Vinh một chuyến.

Người ở dưới quê dậy khá sớm, đặc biệt là người già, Hà Hải Vinh đã thức rồi, đang ngồi ở trong nhà uống cháo với bác hai Hà.

"Chú Hà, bác hai Hà," Thẩm Y Y chào hỏi.

"Vợ Lý Thâm? Sao cháu qua đây?" Bác hai Hà vội vàng đứng dậy, mỉm cười nói: "Đã ăn sáng chưa? Nhà tôi cũng vừa cơm xong, cháu có muốn ăn gì không? "

"Không cần đâu ạ," Thẩm Y Y mỉm cười nói, đưa túi táo trong tay cho bà ta, "Tôi có hẹn với người ta lên thị trấn ăn sáng rồi, muốn qua đây mượn xe đạp của thím, không biết có tiện hay không?"

"Ai, cháu muốn mượn cứ nói trực tiếp là được rồi, chúng tôi trực tiếp mang qua cho cháu, cháu không cần phải qua đây, còn khách khí cầm táo qua làm gì," bác hai Hà quở trách, đùn đẩy một chút, cuối cùng cũng nhận lấy túi táo, "Cháu chờ ở đâu, tôi lấy xe ra cho cháu!"

Bác hai Hà đặt bát trong tay lên cái ghế đẩu rồi vội vội vàng vàng đi vào.

"Cảm ơn thím", Thẩm Y Y mỉm cười.

"Vợ Lý Thâm, chú nghe nói cháu mở nhà máy ở Bắc Kinh?" Hà Hải Vinh vừa rồi không cắt ngang hai người hỏi, hôm qua đám người Thẩm Y Y, rất nhiều người trong thôn chạy tới xem náo nhiệt, nhưng phần lớn đều là phụ nữ.

Nhiều ông cụ xem thường chuyện tán dóc như phụ nữ, chẳng hạn như Hà Hải Vinh, ông ta còn là người giữ chức vụ trưởng thôn, không đi xem áo nhiệt, mọi thông tin mà ông ta biết đều do vợ ông ta kể lại.

"Đúng rồi ạ," Thẩm Y Y mỉm cười.

"Có người nói nhà máy dệt ở thị trấn là của cháu?" Hà Hải Vinh lại hỏi.

"Vâng," Thẩm Y Y đáp, theo sự phát triển của nền kinh tế, kinh tế của nhiều nhà máy ở huyện Phúc rơi vào trạng thái trì trệ, tài vụ của thị trấn bị thâm hụt, mặc dù nhà máy dệt bởi vì có khách hàng lớn là Bách Khiêu Nhất nên ngược lại cũng không phải đóng của giống như những nhà máy khác, nhưng công việc đơn độc, để bù đắp khoảng trống lớn về tài chính, chính quyền huyện Phúc dứt khoát bán lại nhà máy dệt cho Thẩm Y Y bọn họ.

"Việc kinh doanh của các cháu lớn như vậy à?" Hà Hải Vinh có vẻ ngạc nhiên.

Hôm qua người trong thôn đã hỏi chuyện làm ăn của đám người Thẩm Y Y, đương nhiên Thẩm Y Y không nói chi tiết cho bọn họ nghe, chỉ nói ngắn gọn cô và Lý Thâm đang kinh doanh.

Nguyên nhân bời vì nhà máy dệt ở thị trấn, trong tiềm thức mọi người tự phân loại việc kinh doanh mà cô nói là trang phục quần áo.

Từ Hà Hải Vinh nói như vậy, Thẩm Y Y cũng không tiện trực tiếp nói thật ra việc kinh doanh của bọn họ còn lớn hơn thế này nhiều, mỉm cười nói: "Cũng tàm tạm."

Hà Hải Vinh gật đầu khen ngợi, "Cháu là một người có năng lực, nhưng mà, cũng không được quá tự cao, cháu vẫn phải khiêm tốn học hỏi để làm việc kinh doanh của mình ngày càng lớn mạnh!"



"Vâng," Thẩm Dịch Y mỉm cười gật đầu, "Cháu hiểu!"

Thái độ khiêm tốn của Thẩm Y Y đã làm thoả mãn tâm hư vinh của Hà Hải Vinh khi nói những lời dạy dỗ này, tiện nói thêm hai câu: "Cháu có thái độ này là tốt rồi, dù sao đi nữa thì cháu cũng tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, học vấn cao hơn chú, nhưng chú lớn tuổi hơn cháu, kinh nghiệm cuộc sống cũng nhiều hơn cháu, cháu nói xem có đúng hay không?"

"Đúng!" Thẩm Y Y buồn cười gật đầu.

Vừa đúng lúc bác hai Hà đẩy xe ra, Thẩm Y Y nhận lấy, "Vậy cháu đi trước, có lẽ đến chiều mới trả lại được."

"Ai dô, không sao cả, cháu cứ dùng đi," bác hai Hà vội vàng nói, "Hôm nay chúng tôi cũng không có ý định dùng xe."

Được, Thẩm Y Y rời đi.

"Cái giá trưởng thôn của ông nên thay đổi đi, thân phận của người ta cũng không giống như trước kia nữa," bác hai Hà nhìn Hà Hải Vinh, "Tôi còn đang đợi xem cháu gái nhà mình tốt nghiệp trường trung cấp nghề rồi thể vào được nhà máy dệt của cháu ấy không, ông đừng gây phiền phức!"

Hà Hải Vinh không kiên nhẫn chậc một tiếng: "Bà đang nói cái gì đấy? Tôi cùng thế hệ với bố mẹ chồng con bé, mặc dù hộ khẩu của con bé đã về lại Bắc Kinh, nhưng con bé cũng coi là con dâu của làng Thanh Thủy chúng ta, cho dù làm ăn kinh doanh có lớn đến đâu, tôi cũng là trưởng thôn, là người có bối phận lớn hơn! Tôi nói hai câu thì có gì sai sao?"

"Ông yên tĩnh một chút đi", bác hai Hà nói không lại ông ta.

Hà Hải Vinh hừ một tiếng, ăn nốt nốt chỗ cháo còn lại, nhét bát vào tay bà ta, cầm tẩu thuốc bắt đầu hút.

Sau một tiếng rít lớn, Hà Hải Vinh đứng dậy, nheo mắt nhìn về phía xa, nhìn thấy hai chiếc xe đang chạy như bay về phía này.

"Đừng nói đây lại là xe của nhà họ Lý nữa đi?" Hà Hải Vinh lẩm bẩm.

Bác hai Hà nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lên: "Hẳn là, ngoài nhà họ Lý ra, trong thôn chúng ta còn có ai có thể lái xe?"

Cơ hội xuất hiện xe hơi trong thôn rất ít, trừ khi lãnh đạo lớn đến kiểm tra, còn lại đều là xe của nhà họ Lý.

Nghĩ đến đây, bác hai Hà lại bắt đầu nổi giận, "Nhìn thấy rồi đi? Nhà họ đi thật sự không giống trước rồi, trước mặt nhà họ Lý ông nhớ thu cái giá trưởng thôn của mình lại một chút, ông chưa từng nghe qua à? Những người ở vị trí cao thường rất nhỏ mọn, thậm chí có khi ông còn không biết câu nói nào của ông động chạm vào họ, xúc phạm đến họ... Mặc dù vợ của Lý Thâm chưa chắc đã là loại người như vậy, nhưng chúng ta vẫn có chuyện muốn nhờ vả người ta mà."

Hà Hải Vinh mất kiên nhẫn khi nghe lời vợ nói: "Không phải chỉ là kinh doanh kiếm được chút tiền thôi à? Không đến mức—"

Đang nói, liền nhìn thấy hai chiếc xe kia thế mà đi về phía nhà mình.

Khoảng cách càng ngày càng gần, Hà Hải Vinh cuối cùng cũng nhìn rõ đó là xe của ai, vội vàng đi ra chào hỏi: "Đó là xe của huyện trưởng!"

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, huyện trưởng huyện Phúc và phó bí thư huyện ủy xuống xe phía trước, xe phía sau cũng lần lượt đi xuống ba vị lãnh đạo, Hà Hải Vinh cũng là người thường xuyên đến huyện họp, tự nhiên nhận ra đây là những vị lãnh đạo nắm giữ quyền lực thực sự trong huyện!



Hà Hải Vinh sợ hãi đến mức cả chân mềm nhũn, nhiều lãnh đạo đến như vậy, có phải ông ta phạm phải tội lớn gì không?

"Lão Hà, ông đang làm gì vậy? Mau đến đây!" phó bí thư huyện uỷ Hoàng Vệ Quốc nở một nụ cười vẫy tay với ông ta.

Đầu óc Hà Hải Vinh còn đang suy nghĩ xem mình có làm sai cái gì hay không, không chú ý tới khuôn mặt của Hoàng Vệ Quốc không hề có ý muốn bắt ông ta.

"Huyện, huyện trưởng, phó bí thư, không, tôi không biết mình đã làm sai cái gì..."

"Ông làm sai cái gì?" Hoàng Vệ Quốc từng là chủ nhiệm công xã Hồng Tinh chịu sự quản lý của thôn Thanh Thủy, sau khi công xã giải thể mới được chuyển về thị trấn, cho nên rất quen thuộc với Hà Hải Vinh, giả bộ không vui nói, "Chúng tôi đến đây tìm đồng chí Thẩm Y Y, nghe nói cô ấy đã trở về? Chúng tôi muốn đến thăm cô ấy, xuống đây nhờ ông dẫn đường đấy!"

"Hả?" Hà Hải Vinh cảm thấy đầu óc mình không đủ để dùng, "Tìm đồng chí Thẩm Y Y? Vợ của Lý Thâm?"

"Đúng vậy!" Thẩm Y Y từng có công viết luận văn cho Hoàng Vệ Quốc, còn là ân nhân cứu mạng vợ và chị vợ của anh ấy, Hoàng Vệ Quốc không thể quên, tự nhiên nhớ cô là vợ của Lý Thâm.

Hà Hải Vinh: "..." Nhiều lãnh đạo như vậy, tìm vợ của Lý Thâm làm cái gì?"

Bác hai Hà tưởng rằng lãnh đạo đến để nói công chuyện, vừa định vào nhà liền nghe thấy bọn họ hỏi thăm về Thẩm Y Y, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của chồng mình, bà ta hận thép không thành sắt, trả lời thay chồng mình: "Lãnh đạo, các vị đến muộn rồi, vợ Lý Thâm vừa đi thị trấn rồi."

"Đi thị trấn rồi? Sớm như vậy?" Hoàng Vệ Quốc ngạc nhiên, bọn họ hôm nay trời vừa sáng liền lái xe tới đây, không nghĩ tới vẫn bỏ lỡ nhau?

"Đúng vậy!" Bác hai Hà nói: "Đã đi được gần nửa giờ rồi, giờ chắc cũng sắp tới thị trấn rồi."

Hoàng Vệ Quốc nghe xong, anh ấy nhìn huyện trưởng, huyện trưởng vô cùng thất vọng, hỏi bác hai Hà: "Cô ấy có nói khi nào cô ấy sẽ trở về không?"

"Con bé nói buổi chiều về," Bác hai Hà nhìn dáng vẻ vô cùng thất vọng của lãnh đạo, do dự một chút, "... Lãnh đạo tìm con bé có việc gấp sao?Có cần gọi mọi người trong thôn lên thị trấn tìm con bé trở về không?"

Huyện trưởng nhìn Hoàng Vệ Quốc, Hoàng Vệ Quốc lắc đầu, thấp giọng nói: "Đồng chí Thẩm có lẽ đã đến nhà máy dệt."

Huyện trưởng cúi đầu, mỉm cười nói với bác hai Hà: "Không cần, chúng tôi có thể tự mình đi gặp đồng chí Thẩm, cảm ơn hai người, chúng tôi đi trước!"

Cả nhóm người khí thế hoành tráng lên xe rời đi.

Hai vợ chồng Hà Hải Vinh cứ như vậy mà nhìn bọn họ rời đi, nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương nhìn ra được sự ngỡ ngàng—

Thẩm Y Y này lợi hại như vậy sao? Còn có thể làm phiền nhiều lãnh đạo đến tìm cô?
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc