"À.” Nụ cười trên mặt mẹ Thẩm tém lại, nhẹ gật đầu, không hỏi trong túi là cái gì.
Vẻ mặt Ngô Tiểu Mạn tự nhiên, mở kiện hàng ra, nói: "Gửi chút thịt bò khô, còn có một số thịt dê ướp gia vị, Y Y, một hồi các em trở về mang về một ít nếm thử."
"Không cần đâu." Thẩm Y Y nói: "Thành Thành đang tuổi lớn, vẫn nên giữ lại cho Thành Thành ăn đi."
"Cần!" Ngô Tiểu Mạn kiên trì nói: "Thành Thành ăn không hết, mẹ chị thường xuyên gửi tới, hơn nữa thịt dê bò này ngon lắm, đặc biệt là thịt bò, là mẹ chị đi tìm dân chăn nuôi mua thịt bò vàng chất lượng tốt, ngon hơn mua ở thị trường thủ đô rất nhiều, em mang về cho mấy đứa nhỏ và Tiểu Bối nếm thử."
Được thôi, Thẩm Y Y không còn từ chối: "Vậy em sẽ mang về một ít ăn... Đúng rồi, chị dâu, bạn của anh Thâm có mang về mấy hộp sữa bột từ Hương Giang đến, nào về em sẽ lấy cho chi hai hộp nhé.”
Ngô Tiểu Mạn: "Không cần đâu..."
"Cần.” Thẩm Y Y cũng kiên trì: "Người lớn, trẻ con đều có thể uống, bố mẹ, đến lúc đó con cũng lấy cho bố mẹ hai hộp.”
Câu tiếp theo là nói với cha Thẩm, mẹ Thẩm.
Cha Thẩm, mẹ Thẩm sau khi đã được chứng kiến năng lực kiếm tiền của con rể, con gái, biết hiếu kính mình cũng sẽ không tăng thêm gánh nặng cho đôi vợ chồng son thì về sau không từ chối lòng hiếu thảo của con gái, con rể nữa, gật đầu nói: "Được."
Ngô Tiểu Mạn chần chờ, cuối cùng cũng không từ chối, đặt xuống, cầm thư về phòng mình. Trở lại trong phòng mở ra xem, mẹ của cô ấy nói gần nói xa đều đang hỏi thăm cha mẹ chồng cô ấy có ý kiến gì với kế hoạch của cô ấy và Thẩm Vũ Hoành sau khi cô ấy tốt nghiệp.
Lúc trước cô ấy vì để mẹ của cô ấy trở về, mẹ của cô ấy nói mình trở về, cũng được, chờ sau khi cô ấy tốt nghiệp cô ấy cũng phải trở về. Điều bà ta muốn nghe ngóng là nếu cô ấy trở về thì Thẩm Vũ Hoành sẽ tuyệt đối không vứt bỏ cô ấy và Thành Thành về Bắc Kinh một mình, dùng cái này để áp chế cha Thẩm, mẹ Thẩm cùng với cô ấy khiến cả ba cúi đầu. Bây giờ cô ấy chỉ còn mấy tháng nữa là sắp tốt nghiệp, cho nên mẹ cô ấy đã quyết tâm muốn biết động thái nên có của cha Thẩm, mẹ Thẩm, thường xuyên viết thư gửi đồ đến để gia tăng cảm giác tồn tại. Nhưng mẹ của cô ấy làm sao biết, cha mẹ chồng cô ấy chẳng hề có chút dấu hiệu nào là muốn bọn họ ở lại Bắc Kinh, ngay cả Thẩm Vũ Hoành còn thương lượng với cô ấy, nói là hay là từ chối lệnh điều về thủ đô, bằng lòng theo cô ấy ở lại tỉnh Tân Cương. Hiển nhiên là cha Thẩm, mẹ Thẩm đã thương lượng với anh ấy trước rồi, đồng thời đã đạt thỏa thuận thống nhất.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Ngô đã rất khó hòa giải, vừa rồi Ngô Tiểu Mạn nói mẹ cô ấy gửi thịt bò khô tới, mẹ chồng cô ấy đã tém bớt nụ cười, cùng với cô bảo cô em chồng mang thịt bò về thì cô em chồng có dụng ý muốn cô ấy nhận sữa bột, cô ấy không phải là không có chú ý tới.
Đối với Ngô Tiểu Mạn, ở lại Bắc Kinh sẽ càng tốt hơn cho phát triển tương lai của cô ấy và Thẩm Vũ Hoành, nhưng tỉnh Tân Cương cũng là nơi cô ấy lớn lên. Cha mẹ đều ở bên kia, cho nên cô ấy không mẫu thuận việc ở lại Bắc Kinh hoặc là về tỉnh Tân Cương. Nếu như về tỉnh Tân Cương có thể giảm bớt mâu thuẫn gia đình và sự ngăn cách giữa cha mẹ hai bên, vậy cô ấy rất vui lòng. Thế là cô ấy viết thư lại cho mẹ cô ấy, coi nhẹ ám chỉ chất chứa trong lời nói của bà ta, chỉ nói trường học đã đang căn cứ hộ khẩu để sắp xếp hướng đi sau tốt nghiệp rồi, cô ấy rất nhanh sẽ có thể về tỉnh Tân Cương đoàn tụ.
Sau khi gửi thư đi, Ngô Tiểu Mạn có thể tưởng tượng ra hình ảnh mẹ cô ấy sẽ nổi trận lôi đình sau khi nhận được thư.
Cô ấy đau đầu mà thở dài, hi vọng mẹ của cô ấy có thể xí xóa tất cả.
Không thể không nói, Ngô Tiểu Mạn rất hiểu mẹ của cô ấy.
Hai năm trước cha Ngô đã được thăng làm phó đoàn, được quân đội phân một tiểu viện tử độc lập, rộng rãi thoải mái, chỉ là từ sau khi Ngô Tiểu Mạn đến thủ đô học thì trong nhà đã chỉ còn vợ chồng bọn họ, vắng lạnh đi không ít.
Đêm nay ngay cả đèn bên ngoài cũng không bật, khung cảnh tối lờ mờ. Cha Ngô mò mẫm vào cửa nhà, trong nhà cũng không mở đèn chính, chỉ có phòng ngủ mở một chiếc đèn bàn nho nhỏ.
Mẹ Ngô ngồi an vị bên bàn đọc sách, thấy cha Ngô trở về thì liếc nhìn ông ta: "Sao trở về muộn vậy!"
"Mở họp cả một ngày!" Cha Ngô mỏi mệt ngồi phịch trên ghế sa lon.
"Cũng không biết ông ngày ngày bận bịu cái gì." Mẹ Ngô lầu bầu: "Làm nhiều như vậy, còn không phải là công cốc? Kết quả là trao giải không có anh, thăng chức cũng không có anh... Anh chỉ biết làm một người hiền lành!"
Cha Ngô thực sự không được xem là một người có thiên phú, người đồng lứa giống với ông ta, có thể lưu lại phần lớn đều cao hơn ông ta hai, ba cấp, chỉ ông ta còn quanh quẩn ở chức phó đoán này, lại thêm cái tuổi này của ông ta, có lẽ đã đến giới hạn rồi.
"Không có thì không có." Cha Ngô mệt mỏi nói, có cái nhìn rất thoáng: “Tư chất của tôi bình thường, có thể đi đến hôm nay tôi đã rất vui rồi, không yêu cầu xa vời khác."
Mẹ Ngô quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ông ta, bà ta là người kiêu kỳ, đương nhiên cũng có yêu cầu cao đối với chồng, bà ta bảo: "Ông có thể phấn đấu thêm không. Cố gắng thêm một chút, lại vượt lên thêm nữa... Ông không phấn đấu thế này, con rể của ông sắp đuổi kịp ông rồi, ông có thấy xấu hổ hay không!"
"Xấu hổ cái gì?" Cha Ngô vui tươi hớn hở, nói: "Chứng minh con gái của tôi có mắt nhìn, tìm được một người đàn ông có bản lĩnh. Tôi cũng được nở mặt.”
"Ông!" Mẹ Ngô sắp xù lông: "Mặt ông thì được nở rồi đó, nhưng ông có nghĩ tới trên mặt con gái của ông có nở hay không?"
Cha Ngô nghe vậy vẻ mặt đã hơi nghiêm túc: "Có ý gì? Nhà họ Thẩm còn có thể bởi vì tôi không có bản lĩnh mà bạc đãi Tiểu Mạn?"
"Tự ông nhìn đi!" Mẹ Ngô đập mấy tờ giấy thư lên bàn “bộp” một tiếng.
Cha Ngô khó hiểu, đi đến cầm thư lên, lướt một phát là ba hàng, đã đọc hết, không thấy Ngô Tiểu Mạn nói nhà họ Thẩm không cho cô ấy chuyển hộ khẩu, lấy làm lạ nói: "Sau khi Tiểu Mạn tốt nghiệp muốn trở về? Không phải nói muốn ở lại thủ đô sao?"
"Người nhà họ Thẩm không giúp nó dời hộ khẩu đến thủ đô, thì sao nó ở lại!" Mẹ Ngô cắn răng, nhớ tới lúc đọc thư là tức, cái gì là trở về tỉnh Tân Cương chứ? Nếu trở về tỉnh Tân Cương tại sao cô ấy phải cố gắng thi đại học còn chạy đến thủ đô xa xôi thế.
"Cái này có liên quan gì đến nhà họ Thẩm?" Cha Ngô nói: "Vũ Hoành được triệu về thủ đô, nghiễm nhiên hộ khẩu của bọn nó sẽ trở lại."
"Thẩm Vũ Hoành không trở về!" Mẹ Ngô tức giận gào lên, sau khi Thẩm Vũ Hoành thăng chức đã bị điều đến một doanh trại khác, buổi sáng bà ta đã mang theo thư chạy đi tìm Thẩm Vũ Hoành, Thẩm Vũ Hoành nói đã thương lượng với Tiểu Mạn không trở về rồi, bà ta không tin, gọi điện thoại cho lãnh đạo Thẩm Vũ Hoành mới biết Thẩm Vũ Hoành thật sự từ chối lệnh điều động.
"Vì sao nó không trở về nữa?" Cha Ngô không rõ, lúc này muốn đi tìm Thẩm Vũ Hoành: “Đôi vợ chồng trẻ này thật sự là quá quắt, chuyện lớn thế mà không thương lượng với chúng ta đã tự tiện làm chủ, tôi đi tìm Thẩm Vũ Hoành!"
"Ông… ông đừng đi.” Mẹ Ngô nghe thế, sốt ruột đến độ đứng lên: "Việc này không liên quan đến vợ chồng trẻ bọn nó!"
"Không được, tôi phải đi tìm nó.” Cha Ngô dừng lại, quay đầu lại, nhận ra có điều gì không đúng, híp mắt: "Vì sao không liên quan đến vợ chồng trẻ bọn nó? Bà nói đi, có phải là bà có chuyện gì giấu diếm tôi?"
"Tôi… tôi làm gì có chuyện gì giấu diếm ông chứ?" Mẹ Ngô căng thẳng là nói chuyện hơi không lưu loát.